Editor: demcodon Trong nhà Tần Thất dĩ nhiên đã loạn thành một đám. Bà Tần trốn ở trong nhà, ông Tần thì dẫn theo đứa cháu gái ra ngoài rải hùng hoàng, nhìn thấy có người đến vội vàng mặt ủ mày cau nói: "Hôm nay cũng không biết là trúng tà gì, trời lạnh như thế còn có nhiều rắn bò ra như vậy. Đám rắn này giống như điên rồi, cứ ở trước cửa không chịu đi. Mọi người đến thật đúng lúc, giúp một tay đốt hết đám rắn này đi..." Rắn trong thôn đều không độc. Mặc dù cắn người cũng không có việc gì, nhưng trông đám rắn này thật sự ghê tởm. Cho dù không có lực công kích đều làm cho da đầu người ta tê dại. "Ba thằng Thất, khi nào đám rắn này bò đến?" Có người hỏi một câu. "Buổi tối tôi nghe tiếng chó sủa bên ngoài dữ quá nên chạy ra xem. Ai biết vừa mở mắt lại nhìn thấy rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm nhà tôi như vậy, làm cho bà nhà tôi sợ hãi. Haizz, hôm nay vốn dĩ đã đủ xui xẻo, con dâu của tôi bệnh ta ngày càng nặng. Hôm nay còn có đứa cháu gái không ba không mẹ nhà mẹ con dâu đến, chưa kịp nói gì đã đánh con trai tôi một trận. Bây giờ còn đang nằm ở trên giường kìa!" Ông Tần lại nói. Nhắc đến con trai, ông tức một bụng. Năm đó bà nhà ông sinh liên tiếp sáu đứa con, mãi đến đứa thứ bảy mới được con trai, dĩ nhiên là cục cưng bảo bối. Mấy chục năm nay chưa từng đụng đến một ngón tay của con trai. Hôm nay thì tốt rồi, không công để cho một con bé đánh. Lúc đó ông không ở nhà, nếu như ở nhất định sẽ dạy dỗ con bé đó một trận. Sắc mặt mọi người thay đổi: "Đám rắn này đến thật kỳ quái, chúng tôi đã đi tìm bà cốt đến, cũng không biết có thể nhìn ra nguyên nhân hay không. Nhưng ba thằng Thất à, con dâu của ông không có việc gì chứ?" Chuyện nhà Tần Thất trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhiều năm như vậy Tần Thất vừa uống rượu vào sẽ đánh vợ. Lớn mặc kệ, nhỏ không can thiệp được. Người ngoài cũng không thích hợp đi khuyên nhủ, dĩ nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn. Nhưng nhìn thấy Sở Tú Trinh bị đánh nhiều năm như vậy vẫn còn sống tốt, chứng minh Tần Thất xuống tay vẫn có chừng mực, sẽ không xằng bậy. "Nó chỉ là cơ thể yếu ớt, Trường Tố lại quen thói phóng đại mọi chuyện. Trên thực tế không có chuyện gì, buổi tối còn uống một chén canh lớn nữa đấy." Ông Tần khịt mũi coi thường nói. Ông ấy không thích con dâu chút nào, dáng người quá thanh tú và bắt mắt. Khi hơn 20 năm trước mới vừa gả đến thì vừa ra khỏi cửa đã chọc người chỉ trích, tính cách cũng mềm mại không làm cho người thích, cũng không hợp với con trai, ầm ĩ nhiều năm như vậy cũng không an phận. "Ba thằng Thất, nói thật cho ông biết, trong thôn chỉ có trước cửa sân nhà ông rước lấy nhiều rắn như vậy... Còn nữa, nghĩa trang trong thôn chúng ta xảy ra chuyện quỷ quái. Chúng tôi suy nghĩ có phải Tần Thất nhà ông làm chuyện xấu gì hay không..." Mọi người bị cảnh tượng trước đó dọa sợ, cũng đều không sợ đắc tội với người nên nói thẳng với ông Tần. Ông Tần vừa nghe lập tức không vui, trừng to mắt: "Mấy người có ý gì? Hóa ra hơn nửa đêm chạy đến nhà tôi là hưng sư vấn tội*? Con trai tôi rất tốt, đều ngủ cả buổi trưa, có thể làm chuyện xấu gì chứ? Hơn nữa, bà con hàng xóm nhiều năm như vậy tính tình nói như thế nào mọi người còn không biết hay sao? Mặc dù tham ăn tham uống, nhưng chưa đến mức gây tai họa cho thôn, đúng không?" (*Hưng sư vấn tội: là phát động dẫn quân đội đến để lên án và hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối phương.) "Đúng là có chuyện như vậy..." Mọi người cười gượng một tiếng: "Nhưng đám rắn kia vẽ thành chữ 'thất' trên nghĩa trang..." "Chữ gì tôi không biết! Dù sao đám rắn này không có liên quan gì với nhà chúng tôi. Bây giờ đều quan tâm khoa học, ít nói với tôi những chuyện mê tín đi!" Ông Tần tức giận phản bác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]