Editor: demcodon Suy đoán của Sở Từ không bao lâu đã được chứng thật. Ngày hôm sau chuyện xây xưởng còn chưa kịp tuyên bố thì Tần Trường Tố đã tìm tới nhà. Mấy tháng trước nhìn thấy Tần Trường Tố, trên người cô còn có mấy phần hào khí sảng khoái. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi, trên mặt cũng không có cười, nhìn thấy Sở Từ lập tức chạy nhanh đến túm tay nàng nói: "Em họ... em đi gặp mẹ chị đi, để cho bà đi yên tâm..." Sở Từ sợ hãi. Mặc dù người đẹp khóc nỉ non là một cảnh cực đẹp. Nhưng Tần Trường Tố khóc lên cũng không phải là mỏng manh yếu ớt, nó không có bất kỳ vẻ đẹp nào. "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Sở Từ vội vàng hỏi. Tần Trường Tố vừa nghe nhất thời ánh mắt oán hận: "Đều do bà mợ cả tiện nhân kia!" "Em họ, nhiều năm như vậy chị và anh chị tặng cho bọn họ bao nhiêu đồ chứ? Ngày lễ tết nào không có tới thăm chứ? Mặc kệ nói như thế nào, chị và anh chị cũng là bọn họ nhìn lớn lên, không ngờ Vương Mỹ Cúc tàn nhẫn như vậy! Lần trước, sau khi chị ra khỏi nhà em, Vương Mỹ Cúc cướp hơn 30 đồng còn sót lại trên người chị và anh chị. Lúc đó anh chị muốn mượn tiền của ông ngoại nhưng cũng chưa nói gì. Ai biết, ông ngoại biết rõ anh chị muốn mượn tiền là vì cứu mẹ chị vẫn trực tiếp từ chối. Vậy còn chưa tính, qua mấy ngày lúc chị lại đến thì Vương thị lại còn vu oan nói chị ăn trộm tiền. Bà và cậu cả trực tiếp đến thôn anh chị, trước mặt già trẻ nói mẹ chị không biết dạy con. Mẹ chị lúc ấy vốn dĩ tinh thần cũng đã đần độn. Sau khi nghe được những lời này trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại thân thể ngày càng yếu đi..." Tần Trường Tố rơm rớm nước mắt nói tiếp: "Em chưa từng gặp mẹ chị, nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời của bà chính là ông ngoại có thể nói xin lỗi bà, nói hối hận đã tìm cho bà một nhà chồng như vậy. Nhưng lúc chị và anh chị truyền đạt ý của mẹ cho nhà họ Sở thì ông ngoại vốn dĩ hơi động lòng. Nhưng Vương thị lại ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, nói mẹ chị không nhớ công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, ầm ĩ đến ông ngoại chị mất thể diện. Ngay cả mẹ chị sống hay chết ông ngoại cũng không quan tâm..." "Bây giờ mẹ chị bệnh đến mức ngay cả chị và anh chị cũng không nhận ra. Ba chị cả ngày chỉ biết uống rượu, căn bản mặc kệ bà. Bà nội chị chỉ mong mẹ chị đi sớm một chút... Chị nghĩ... lúc mẹ chị khỏe còn nhớ thương em nên muốn em đi thăm bà, làm cho bà biết nhà mẹ bà vẫn có họ hàng..." Tần Trường Tố nói xong đã không còn phong thái của chị họ, thở hổn hển. Sở Từ xoa xoa thái dương, vỗ lưng cô: "Chị đừng khóc, em nhất định sẽ đi theo chị. Đúng lúc hôm nay chị cũng đến đây, chỗ em có thứ này muốn đưa cho chị." Nói xong, nàng lấy một cái khăn tay từ trong rương ra, đưa 50 đồng gói bên trong cho cô, lại nói: "Hơn hai tháng trước cậu mợ đến ăn trộm đồ không thành. Kết quả còn bị anh Từ lục soát ra nhiều tiền như vậy. Em biết tiền này là của chị. Cho nên đặc biệt giữ lại cho chị." Chỗ này còn có hơn 10 đồng là tiền tiêu vặt cậu cả tích góp được. Nhưng bây giờ Sở Từ không thiếu tiền, không đến mức so đo với số tiền này đó. Tần Trường Tố vừa nhìn thấy chiếc khăn tay kia thì tin lời nàng nói, đôi mắt đỏ hoe nói: "Tiền của chị và anh chị cộng lại cũng chỉ hơn 30 đồng, không nhiều như vậy... Em họ, theo lý thuyết tiền này bây giờ là của em. Chị lấy hết không tốt, nhưng... tiền này có thể mua thuốc cho mẹ chị kéo dài..." Tần Trường Tố hơi xấu hổ, cô cũng không phải người không biết xấu hổ. Nhưng giờ phút này lại không thể không da mặt dày nhận tiền Sở Từ đưa. "Chị cứ yên tâm đi, tiền này vốn dĩ là của chị. Em cũng chỉ là tạm thời bảo quản thay chị mà thôi. Nếu em cam tâm tình nguyện kêu chị một tiếng chị họ, đó chính là xem chị làm người một nhà. Nếu còn có chỗ dùng tiền thì chị cứ nói với em, có thể giúp em sẽ giúp." Sở Từ nhìn nước mắt của cô, suy nghĩ một hồi trực tiếp lấy ống tay áo lau giúp cô, hành động không được tự nhiên lại làm cho trong lòng Tần Trường Tố ấm áp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]