Chương trước
Chương sau
Editor: Mai Tuyết Vân 

Lại nói ngày thế giới cuối cùng cũng tận thế, Lý Hiển Nghiêu đang ngồi trên người một lão già, dùng sức ngậm lấy nam căn của ông ta, đưa đẩy cái mông, gương mặt trầm mê trong dục vọng. Mấy ngày nay, Lý Hiển Nghiêu vẫn luôn dựa vào cách này để kiếm tiền, chữa bệnh, nuôi gia đình. Mẹ của hắn cũgn không biết, mỗi ngày đều thấy con trai mình đi sớm về trễ, cho là hắn ta quyết chí làm ăn. Trong lòng bà ta vô cùng tự hào, ở nhà khoe khoang, mà không biết hàng xóm của họ thường xuyên lên mạng, đã sớm nhìn thấy Lý Hiển Nghiêu trên các mặt báo. Lúc mẹ hắn khoe khoang, trong lòng bọn họ khinh thường cười nhạo đến mức nào.  

Mặc dù hiện tại hắn vẫn ở chỗ cũ làm những chuyện như vậy, nhưng bệnh tình của hắn được điều trị bằng thuốc nên đã khá hơn rất nhiều. Ít nhất, cũng không biểu hiện ra ngoài làm người khác nhận ra. Chẳng qua hắn rất thảm, người tìm đến hắn đều đàn ông, hắn chỉ biết hưởng thụ, không hề biết virus kia đang lây lan. 

Khi Lý Hiển Nghiêu từ trên người lão già đi xuống, cả người đều đầm đìa mồ hôi. Nhìn hắn nhấc chân lên, thấy tiểu JxJ của mình rời khỏi Lý Hiển Nghiêu, lão già kia cười thô bỉ. Ông ta thưởng cho hắn không ít tiền, lại bổ nào đến Lý Hiển Nghiêu, trực tiếp hôn lên miệng hắn. Cảm nhận đầu lưỡi của ông ta đảo quanh trong miệng mình, Lý Hiển Nghiêu buồn nôn. Nhưng không có cách nào cả, hắn phải dựa vào việc này để kiếm miếng cơn đấy. Sau đó ông ta buông hắn ra, lật người: “Bảo bối, giúp anh thêm lần nữa, số tiền này đều là của em.’’ 

Nghe lão già đó tự xưng là anh, Lý Hiển Nghiêu rất phẫn nộ, nhưng khi hắn nhìn thấy tiền đặt trên bụng lão ta, lại thấy lão đang dùng sức chờ hoạt động, Lý Hiển Nghiêu chịu đựng sự ghê tởm, cúi đầu xuống. "Ầm!" "Lão già chết tiệt này!" Sau tiếng đập cửa, là câu mắng người. “Á.’’ Lý Hiển Nghiêu kích động, cắn nam căn của lão. “Bốp.’’ Lão ta tát cho Lý Hiển Nghiêu một cái. 

"Đê tiện, cắn tao bị thương rồi." Tiếp theo đó, một người phụ nữ lớn tuổi, mang theo mấy người đàn ông lực lưỡng đến, xông vào phòng. Bà ta giữ lấy Lý Hiển Nghiêu tát mấy cái lên mặt của hắn. "Thằng đê tiện, chỉ biết bán mông, còn ông, lão già chết tiệt này, ông cứ chờ đó cho tôi. Người đâu, không phải thứ đê tiện này thích bán mông sao, các người lên đi, chơi nát thằng đê tiện này cho tôi, bắt hắn phải cầu xin.’’ Sau đó, bà ta nắm lấy lỗ tai của ông ta kéo đi. Trong phòng vang lên tiếng thở hồng hộc và tiếng kêu thảm thiết. 

"Mẹ kiếp, thật là một đứa rẻ mạt, không biết đã bị bao nhiêu gã đàn ông làm qua!" Nhìn thấy bộ dạng của mấy tên kia, Lý Hiển Nghiêu vốn không muốn trốn, hắn biết mình không phải đối thủ của bọn họ. Nếu trốn chỉ có thể làm bản thân bị thương thêm, hắn không ngốc, chẳng phải chỉ như vầy thôi sao, sợ cái gì? Không phải hắn lấy thứ này ra kiếm sống à? 

Rốt cuộc, mấy tên kia cũng rời đi, hắn cầm lấy tiền trong phong, run rẩy đứng dậy. Chân của hắn đã không còn cảm giác, nơi đó còn chảy máu, vừa động đậy đã đau muốn chết. Chẳng qua cũng còn may, bọn họ không mang tiền đi, Lý Hiển Nghiêu bước vào phòng tắm. Lý Hiển Nghiêu tắm rửa cơ thể của mình, trong lòng thầm mắng lão già kia, không phải thứ tốt đẹp, còn không quản được bà già đó, già đến mức sắp chết luôn rồi… 

Đúng rồi, hôm nay hắn phải đi tìm Bạch Tuyết, tối hôm qua hắn nhận được điện thoại của cô ta. Nói cô ta rất nhớ hắn, nghĩ đến đây, tâm trạng không tốt của Lý Hiển Nghiêu mới khá hơn một chút. Mặc dù nói, nghề nghiệp bây giờ của hắn, trước mắt không tiện nói ra. Nhưng sâu trong lòng hắn vẫn thích phụ nữ, nghĩ đến bộ dạng đáng yêu của Bạch Tuyết, cơ thể đầy đặn của cô ta, chỉ đơn giản như vậy đã là sự kết hợp ma quỷ của ông trời rồi. Trong lòng hắn ngứa ngáy, nhưng nửa thân dưới của hắn vẫn không có phản ứng. Nghĩ tới lời bác sĩ trung y nói, chỉ cần kiên trì uống thuốc, sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Bản thân hắn sắp khỏi bệnh, Lý Hiển Nghiêu cảm thấy vui mừng gấp bội.

Xử lý xong tất cả, Lý Hiển Nghiêu uống thuốc giảm đau, rồi tự mình lái xe đến trường học của Bạch Tuyết. Vào giờ này đáng lẽ cô nên đi học, nhưng hôm nay Bạch Tuyết không có lớp, cho nên cô chỉ ngủ một mình trong phòng. Lý Hiển Nghiêu từng tới phòng của Bạch Tuyết, cho nên chỉ cần gọi một cuộc điện thoại sau đó đi lên. Khi hắn vào phòng, đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Thân thể trắng noãn, mảnh mai nằm ngủ trên giường, Lý Hiển Nghiêu ngơ ngác nhìn Bạch Tuyết, muốn đưa tay chạm vào, tuy nhiên hắn có cảm giác không chân thật. 

Đường cong nhấp nhô, mượt mà mê người, khuôn mặt xinh đẹp, vòng một đầy đặn, làn da trắng muốt, eo nhỏ thon gọn. Không có chút mỡ thừa nào, bờ mông căng tròn, làm người khác suy nghĩ đến những điều xấu xa. Hai chân thon dài, bàn chân mềm mại, ngay cả ngón chân cũng trắng mịn đáng yêu, một cơ thể trắng như tuyết, chỉ có mái tóc mang màu đen tuyền…Lý Hiển Nghiêu nuốt nước miếng một cái, hắn cảm thấy rất nóng, nhưng “chiến hữu tốt’’ của hắn vẫn không có gì thay đổi, điều này làm cho hắn rất khó chịu.

Nhìn Lý Hiển Nghiêu ngơ ngác bất động Bạch Tuyết rất gấp gáp, hôm nay cô tìm Lý Hiển Nghiêu là có nguyên nhân. Lý do chính là tối hôm qua cô vừa mới nếm thử trái cấm. Thật ra khi cô biết Lý Hiển Nghiêu, thì đã thật lòng thích hắn, Lý Hiển Nghiêu cho cô đi học, lo lắng cho cuộc sống của cô. Trong lòng Bạch Tuyết, Lý Hiển Nghiêu chính là một nửa của cô, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái bình thường. Lý Hiển Nghiêu chỉ hôn và vuốt ve cô, chưa từng làm những chuyện khác. Ngay từ đầu, cô còn cảm thấy Lý Hiển Nghiêu quý trọng mình, như lâu dần cô được một anh chàng đẹp trai trong trường thổ lộ.

Lúc trước, cô không thích anh chàng kia, bởi vì trong lòng cô đã có Lý Hiển Nghiêu. Nhưng anh ta thật sự rất lãng mạn, cô có chút không chịu nổi, trong lòng cô đối với chuyện cấm kỵ luôn cảm thấy tò mò. Cho nên tối hôm qua cô không nhịn được đồng ý với yêu cầu của anh ta, rốt cuộc cũng nếm thử trái cấm. Nhưng khi anh ta tiến vào cơ thể cô, trong nháy mắt Bạch Tuyết đã do dự. Nhưng kích tình mạnh mẽ đã khiến cô không còn suy nghĩ được gì, trầm luân với anh ta trong bể dục vọng không thể tự thoát ra được. 

Không biết từ lúc nào, anh ta mới rời khỏi thân thể cô, khi cô tỉnh lại anh ta đã rời đi. Lúc này Bạch Tuyết mới tỉnh táo, cô phát hiện ra hai người vốn không hề thực hiện các biện pháp an toàn, cô sợ ngộ nhỡ mình có thai, vậy phải làm sao bây giờ? Đột nhiên, nàng nghĩ nếu lúc này sớm làm một lần với Lý Hiển Nghiêu, cho dù tương lai có mang thai, hắn ta cũng sẽ không biết. Cho nên cô đã hẹn Lý Hiển Nghiêu, còn đặc biệt xin nghỉ bệnh, muốn quyến rũ hắn ta. Đối mặt với Bạch Tuyết, Lý Hiển Nghiêu cảm thấy trong lòng như có lửa, nhìn vẻ mặt và tư thái mê người của cô, hắn mỉm cười rồi bò lên giường, đè trên người Bạch Tuyết. 

"Tiểu yêu tinh, em thật không ngoan ngoãn mà.’’ Nói xong hôn lên môi Bạch Tuyết, còn bàn tay thì lần tới ngực. Động tác của hắn khiến người vừa mới jxj như Bạch Tuyết không chịu được, cô muốn nhiều hơn nữa. Lý Hiển Nghiêu nhìn Bạch Tuyết đã động tình, hắn đưa tay xuống dưới bụng cô. Cảm thấy hai chân mình bị mở ra, Bạch Tuyết run rẩy, vô cùng kích động, càng thêm mong chờ. Tiếng động cắn nuốt dưới thân vang lên, Bạch Tuyết không tự chủ được dùng hai chân trắng muốt kẹp chặt lấy đầu của Lý Hiển Nghiêu. 

Trong lúc này thì: “Tiểu Tuyết, không xong rồi, hình của cậu!’’ Đột nhiên một giọng nói truyền đến, sau đó cửa phòng ngủ bị mở ra, một cô gái đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh trước mắt, cô gái khiếp sợ đến mức không thốt nên lời. Nhìn người đứng trước cửa, Bạch Tuyết vội vàng dùng chăn đắp lên cơ thể mình, đỏ mặc mắc cỡ muốn chết. Mà Lý Hiển Nghiêu cũng lúng túng nhìn về phía cửa, là một cô gái ưa nhìn. "A, đúng rồi, không cần để ý, tôi… không cố ý…hai người cứ tiếp tục…’’ Nói xong cô gái liền đỏ mặt, muốn ra ngoài ngay. 

"Chờ một chút." Lý Hiển Nghiêu gọi cô gái: “Không cần đâu buổi trưa tôi mua cơm giúp Tuyết Nhi, cũng mua cho cô một phần.’’ Nói xong, Lý Hiển Nghiêu rời khỏi phòng, hắn không thể đợi được nữa, nếu không bí mật của hắn sẽ bị Bạch Tuyết phát hiện. Chẳng qua tại sao nơi đó của cô lại sưng đỏ như vậy? Hắn đi rồi, Bạch Tuyết tức giận nhìn bạn cùng phòng, nếu không tại cô ấy, cô ta đã sớm xong việc rồi: “Chuyện gì đã xảy ra?’’ Vừa mặc áo Bạch Tuyết vừa hỏi. 

"À, đúng rồi, Bạch Tuyết, ảnh nhạy cảm của cậu bị tung lên diễn đàn trường học rồi.’’ “Cậu nói cái gì?’’ Nghe cô gái kia nói, Bạch Tuyết kinh sợ, nắm lấy bả vai của cô lắc lắc: “Cậu nói thế là có ý gì?’’. "Đây, cho cậu, tự mình xem đi." Nói xong cô gái đưa điện thoại của mình cho Bạch Tuyết. 

Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình di động, Bạch Tuyết ngồi bệt xuống đất. Trong đó không chỉ có ảnh nhạy cảm của cô, còn có hình cô và anh chàng kia ngủ cùng nhau, ngay cả vết máu nơi kết hợp cũng có. Tựa đề còn được đặt là “Qúa trình phá xử nữ’’ Tại sao, tại sao lại như thế, không phải anh ta nói yêu cô sao. Chẳng lẽ anh ta vì điều này, mới muốn ở cùng cô, đến cuối cùng lại thừa dịp cô ngủ thiếp đi mà chụp ảnh chỗ tư mật của cô. Không, không được, không thể để cho Lý Hiển Nghiêu nhìn thấy, nếu như bị hắn biết, cô cũng không xong, không được, không được, nhưng cô phải làm như thế nào đây?

Đang lúc này, "Bạch Tuyết, Bạch Tuyết." Tiếng gọi gấp gáp truyền đến tai cô, Bạch Tuyết sợ đến ngây người, vội vã như thế, chẳng lẽ hắn đã biết rồi sao? Không, không được, không thể. "Bạch Tuyết, đi mau, bên ngoài đã xảy ra chuyện." Nói xong, Lý Hiển Nghiêu một bên kéo Bạch Tuyết dậy, lôi cô ra ngoài. Cô gái phía sau nghe thấy lời nói của Lý Hiển Nghiêu thì nhìn ra cửa sổ. Chỉ thấy một bạn học đang cắn một bạn học khác, cô gái bị dọa sợ cũng chạy theo Lý Hiển Nghiêu. 

Bạch Tuyết ngơ ngác, mới vừa cô còn tưởng chuyện của mình bị phát hiện ra rồi. Thì ra không phải, cô yên lòng, nhưng khi nhìn thấy người ăn thịt người, cô cũng bị dọa sợ đến mức hét lên. Lý Hiển Nghiêu nắm lấy bàn tay của Bạch Tuyết, dẫn cô lên xe, cô gái trẻ cũng chạy theo phía sau. Hắn đưa cả cô gái ấy theo cùng rồi lái xe đi, chạy về phía nhà của hắn. Trở về nhà, mở TV lên nghe tin tức nhưng không có gì, cả điện thoại cũng không có tín hiệu, Lý Hiển Nghiêu không dám ra khỏi cửa, cũng không nghe được tin tức gì, mỗi ngày bốn người đều núp trong nhà, ăn số thức ăn còn lại cầm cự qua ngày.  

Lúc đầu, Bạch Tuyết vẫn còn sợ chuyện của mình bị Lý Hiển Nghiêu biết, như khi cô phát hiện TV, laptop, điện thoại di động đều không thể dùng được. Cô cảm thấy thật may mắn, như vậy cô có thể tránh được môt kiếp, cô còn có chút cảm kích với thứ quái vật ăn thịt người ngoài kia. 

Thế nhưng mấy ngày nay cô cảm thấy cơ thể mình không thoải mái, nhất là phía dưới rất nhột, ngứa đến mức khó chịu. Rốt cuộc Bạch Tuyết cũng không nhin được, cô thừa lúc không có ai, cầm lấy chiếc gương nhỏ, nhìn xem một chút, khi cô nhìn thấy thì bỗng ngây dại, đây là thứ gì? Cô nghĩ đến chàng trai cặn bã kia, cô cho rằng mình bị bệnh là do bị anh ta lây cho.  

Không được, không thể bị phát hiện, không thể để Lý Hiển Nghiêu biết, bây giờ, bên ngoài loạn như vậy. Nếu như bị Lý Hiển Nghiêu biết, hắn nhất định sẽ bỏ cô lại, vậy không phải cô sẽ trở thành thức ăn trong miệng quái vật ư. Nghĩ như vậy, cô nhìn người bạn bên cạnh mình, hy vọng cô gái đó đàng hoàng một chút, nếu không đừng trách cô lòng dạ độc ác. 

Không lâu sau thức ăn đều bị họ ăn hết, tất cả đều đói không chịu được. Tính tình chanh chua của bà Lý bộc phát với Bạch Tuyết và cô gái kia. Lúc này Lý Hiển Nghiêu thức tỉnh dị năng, đồng thời Bạch Tuyết cũng cảm thấy dị năng của mình. Nhận ra sự khác thường của bản thân, Lý Hiển Nghiêu  và Bạch Tuyết quyết định đi ra ngoài tìm thức ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.