Editor: Mai Tuyết Vân
“Có liên quan gì đến anh, hừ, tránh ra, thật là đáng ghét.’’ Nói xong Lưu Minh đi về phía Bạch Nhược Oánh.
Nghe người bên này nói chuyện, Tần Thiên cũng nhìn phía ông Bạch: “Bác, nhà mình muốn nhận nhiệm vụ ư, là muốn nhiệm vụ nào. Tiểu đội của cháu, gần đây có nhận một nhiệm vụ, cần tìm khá nhiều trợ thủ, mọi người có đồng ý giúp một tay không?’’
Nhìn thấy Tần Thiên, thật ra cô không muốn anh can thiệp vào chuyện nhà mình. Nhưng ông Bạch và ông Hình nghe anh nói vậy, tỏ vẻ muốn cân nhắc.
Nghe hai người nói phải cân nhắc, mấy người sau lưng Tần Thiên không vui lắm, nhiệm vụ này vốn là của bọn họ. Đội trưởng lại muốn mấy người trung niên già yếu này tham gia là bọn họ có lời rồi. Đội của họ nhiều người như vậy, chẳng phải là để bọn họ hưởng thụ miễn phí điểm vinh dự của đội mình ư, lại còn muốn cân nhắc cái gì. Cô gái kia chỉ có mấy phần xinh đẹp mà thôi, phụ nữ bây giờ có ích gì, bộ dạng có đẹp hơn nữa thì cũng không bằng mấy ký lương thực.
Nghe đồng đội bàn luận, Tần Thiên cau mày xoay người lại, nhìn về phía anh ta, anh ta nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, vội ngừng lời.
Bạch Nhược Oánh cay mày, nhưng cô không nói gì, cô cũng không cần thiết phải chấp nhặt với anh ta. Vốn cô cũng không muốn đội ngũ của Tần Thiên tham dự vào, nhưng Lưu Minh lại không vui. Anh ghét nhất là có người nói xấu Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lan-nua-o-tan-the/1977215/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.