Editor: Mai Tuyết Vân
“Sao thế, sao không có tiếng gì?’’ Không biết đã qua bao lâu, tiếng huyên náo bên ngoài đã dừng lại, lúc này không biết là ai đang nói. Người lính trẻ nhìn ra ngoài, từng đàn quạ đen lần lượt bay ra: “Nó, bọn chúng đều bay đi rồi.’’ Sĩ quan chỉ huy và mọi người nghe anh ta nói bầy quạ đen đã đi rồi, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Đi rồi."
"Nhanh như vậy sao."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Đột nhiên, tất cả đều có một cảm xúc vui mừng vì sống sót qua tai họa, nghe quạ đen đã bay đi, cũng thở phào. Lúc này, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có một luồng hơi thở nóng ấm kề sát bên tai, phả lên mặt cô. Bạch Nhược Oánh vừa muốn cử động, đột nhiên, một loại cảm giác ấm áp chạm vào môi cô.
Mặc Doãn Cuồng, sao lại là anh ta, lại hôn trộm mình vào lúc này chứ? Ở đây nhiều người như vậy, nếu bị phát hiện sẽ làm sao? Còn nữa sao cô không cảm nhận được nhỉ? Trong lúc Bạch Nhược Oánh còn bận suy nghĩ, thì đầu lưỡi của Mặc Doãn Cuồng không biết đã tiến vào khoang miệng cô khi nào. Hơi thở nóng ấm lấp đầy khoang miệng, cái lưỡi nóng bỏng đảo quanh từng ngóc ngách, sau đó mút chặt lấy đầu lưỡi cô.
Người đàn ông này, thật sự, nếu không phải nơi này có người, cô lại không muốn bị người khác nhìn thấy điệu bộ lúng túng. Rất muốn đánh anh, nhưng mà bây giờ không được, may mắn anh đã tắt đèn pin rồi, không phải đã dự tính đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lan-nua-o-tan-the/1977193/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.