Trụ Tử kinh ngạc nói không ra lời, Trác Vân che miệng cười, nhìn Thạch Đầu. Thạch Đầu lập tức kích động, nhảy người lên muốn đẩy đứa nhỏ đang ôm đùi Trụ Tử ra. Đứa nhỏ kia cứ đinh ninh rằng Trụ Tử là người có võ công cao cường, liều chết không chịu buông tay, vừa gào thét vừa lau nước mắt nước mũi lên người Trụ Tử. Ba đứa nhỏ còn lại thấy vậy, sững người một chút, rồi cũng chợt nhào tới, chia nhau túm lấy ống quần của Trụ Tử.
Thạch Đầu tức đến run người, nghiến răng nói, “Tiện dân! Không biết xấu hổ! Tiện dân! Không biết xấu hổ.... ...
Lúc đầu Trác Vân còn đứng một bên xem cuộc vui, nghe một hồi thấy Thạch Đầu cứ lặp đi lặp lại một câu này, không nhịn được, hất cằm nói với Thạch Đầu, “Bộ ngươi không còn lời nào khác để mắng người hay sao?” Tên nhóc nhà giàu này thật vô dụng, cả chửi người cũng không biết!
Thạch Đầu nghe vậy, đỏ mặt, nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nặn ra bốn chữ, “Mất mặt xấu hổ! Tiện dân! Mất mặt xấu hổ!”
Trác Vân cười ha ha.
Lúc này, rốt cuộc Trụ Tử đã hoàn hồn lại, vừa giãy giụa vừa nói to, “Các ngươi làm gì vậy? Mau buông ra, ta không biết gì hết, mau buông ra! Nhà ta rất nghèo, cả cơm cũng ăn không đủ no, làm gì có tiền nuôi các ngươi, mau buông ra!”
Trụ Tử thấy mấy thằng nhóc này hợp lực đánh Thạch Đầu nên không có ấn tượng tốt gì, nếu không do thấy bọn chúng còn nhỏ, sợ rằng đã xông lại đánh người, sao có thể dẫn bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-nu-tho-phi/38167/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.