Chương trước
Chương sau
Lúc về, Trác Vân tìm cớ rời đi, tới con hẻm sau quán rượu của lão Dương tìm nhóc ăn mày lúc trước. Mới vào đầu hẻm, nhóc kia đã vui vẻ chạy tới, cười hì hì nói nhỏ với nàng “Công tử đã tới rồi, tiểu nhân đợi ngài đã lâu!”

Trác Vân thấy vậy, biết nhất định nhóc kia đã thăm dò được cái gì rồi, bèn khẳng khái móc bạc ra, phất tay hỏi “Nói đi!”

Nhóc kia cũng không vội vã lấy tiền, cười hì hì nói “Ta theo lời công tử lặng lẽ đi theo người kia. Người kia đầu tiên là chạy lòng vòng trên đường, hết nhìn đông lại nhìn tây rất cẩn thận, sau đó thấy không có người bèn đi vào một con hẻm, tới nhà Từ quả phụ, ở trong đó gần hai canh giờ mới ra. Chờ hắn đi rồi, ta mới đi hỏi thăm, biết hắn tháng nào luôn tới đó mấy lần. Từ quả phụ có một nhi tử, năm nay ba tuổi, mặt giống hắn như đúc, chắc chắn là nhi tử của hắn!”

Lão Lâm nuôi mỹ nhân ở ngoài? Trác Vân sờ sờ cằm, thầm vui trong lòng, thoải mái ném thỏi bạc trong tay cho nhóc kia, rồi nói “Ngươi cứ tiếp tục nhìn chằm chằm tên kia cho ta, xem hắn đi đâu, nói chuyện với ai. Còn cả tiệm may gần quá rượu lão Dương nữa, cũng chú ý kỹ! Nhớ, đừng để bị phát hiện!”

Nhóc kia vỗ ngực nói “Công tử cứ yên tâm, nói về chuyện thu thập tin tức thì Tiểu Sơn Báo ta cũng có chút tiếng tăm trong thành Phụng An này! Tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc của ngài!”

Trác Vân thấy tên nhóc này tuy ăn mặc rách rưới, nhưng đôi mắt lanh lợi, bèn sinh thiện cảm, suy nghĩ một chút lại nói “Ngươi là nam hài tử, có tay có chân lành lặn, sao không đi kiếm một công việc đàng hoàng mà làm? Còn nếu khó khăn quá, đi đầu quân cũng là một con đường để chọn, nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi một tay.”

Tiểu Sơn Báo nghe vậy lập tức lắc đầu nói “Đạ tạ ý tốt của công tử! nhưng ta còn muội muội nhỏ trong nhà, không thể bỏ lại muội muội đi đầu quân được.” Dứt lời, vái chào Trác Vân xong, xoay người chạy tóe khói.

Trác Vân về Thư phủ, thấy Ngô Nguyên Nương đã dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi doanh trại. Thư Minh cau mày nhìn cửa, không biết đang nghĩ gì, thấy Trác Vân vào, nhìn nàng một cái rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

“Phương cô nương thật muốn vào quân doanh sao?” Thư Minh và Trác Vân ra khỏi phòng đi tới một chỗ vắng mới hỏi nhỏ.

Trác Vân cau mày không biết nên trả lời thế nào. Thư Minh thấy vậy, lập tức hiểu ra điều gì đó, thản nhiên cười cười, “Hai cô nương đều là nữ tử, tuy trong quân doanh có Khâu hiệu úy giúp đỡ, nhưng khó tránh khỏi có những điều bất tiện, không bằng ta cũng đi, dù không giúp gì nhiều thì ít nhất cũng giúp che giấu thân phận được!”

Trác Vân nhìn Thư Minh, thấy trên mặt Thư Minh thoáng vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, cười cười nhìn nàng. Trác Vân cũng cười, qua một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, “Được!”

Thư Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Trác Vân muốn bắt lão Lâm bằng bất cứ giá nào, nhưng lão Ngũ đang vội tiếp nhận đợt lương thảo mới, tạm thời không có thời gian sắp xếp cho nhóm Trác Vân. diễn.đàln/đàưn,lê/q]uý'lđôn Ngô Nguyên Nương rất sốt ruột, nhiều lần hận không thể vọt vào doanh trại, nhưng đều bị Thư Minh cản lại.

“Khâu hiệu úy đang bận việc quan trọng, làm sao có thời giờ lo cho chúng ta! Nếu cứ xông vào như vậy, không những người khác sẽ không xem chúng ta ra gì, mà cũng khiến Khâu hiệu úy khó xử!” Thư Minh tận tình khuyên Ngô Nguyên Nương.

Trác Vân lặng lẽ quan sát hai người, thấy Ngô Nguyên Nương tuy không vui, nhưng lại đàng hoàng ngồi yên trong Thư phủ, không đi tìm Lão Ngũ làm ầm lên, thì thấy buồn cười, thầm nghĩ, tên Thư Minh này, quả là có tài thuyết phục người khác.

Lại qua hai ngày, người gác cổng của Thư phủ tới tìm Trác Vân báo có người xin gặp. Trác Vân nghi ngờ đi ra ngoài xem thì thấy là Tiểu Sơn Báo, kinh ngạc lôi Tiểu Sơn Báo đến một chỗ vắng hỏi “Sao ngươi biết ta ở đây? Tìm ta có việc gì sao?”

Tiểu Sơn Báo ngượng ngùng sờ sờ ót, nói “Tiểu nhân thấy ngài và Thư đại công tử đi chung với nhau!”

Hay lắm, tên tiểu tử giảo hoạt này dám theo dõi nàng! Trác Vân dở khóc dở cười đồng thời cũng thắc mắc, nàng tự nhận là rất cảnh giác, không ngờ bị tiểu quỷ này theo dõi mà không hề hay biết, Tiểu Sơn Báo quả là có chút bản lĩnh. Trác Vân cũng không tính truy cứu chuyện này, chỉ tò mò hỏi “Ngươi đến đây tìm ta, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Tiểu Sơn Báo trầm mặt xuống, trịnh trọng gật đầu, nói “Mấy ngày nay ta vẫn luôn canh trước cửa quân doanh, cứ thấy họ Lâm kia đi ra ngoài là lại lén đi theo, kết quả ta thấy hắn đến tiệm rượu của nhà họ Bành ở phố đông mua một xe rượu đầy về doanh trại.”

Trác Vân nhíu mày, hơi khó hiểu. Quân Yến mặc dù có kỷ luật nghiêm, nhưng chỉ cấm uống rượu trước khi ra trận chứ ngày thường cũng không quá gò bó, lão Lâm mua một xe rượu thì có gì to tát đâu.

Tiểu Sơn Báo thấy vẻ mặt Trác Vân vẫn như thường, bèn hạ thấp giọng hơn nữa, có vẻ rất thần bí “Công tử không biết, Lâm tam gia kia trước giờ thường đi tiệm mì Khánh Vân ăn cơm, nhưng chưa bao giờ uống rượu. Hôm nay thấy vậy, ta lập tức thấy là lạ, bèn cố ý té đụng vào xe rượu của hắn, ngài đoán ta đã phát hiện cái gì?”

Trác Vân cau mày, lập tức đoán được, hỏi nhỏ “Bên trong không phải rượu?”

Tiểu Sơn Báo gật đầu, “Phần lớn là rượu, còn mấy hũ ở dưới cùng đoán chừng đều là dầu hỏa. Lỗ mũi của ta được ví như mũi cẩu, dù cách một tầng bình cũng có thể ngửi ra mùi dầu hỏa. Sợ rằng họ Lâm đang có âm mưu gì đó! Ai chẳng biết doanh trại PhụngAn chúng ta chịu trách nhiệm áp tải lương thảo, hắn đưa vài hũ dầu hỏa vào đó để làm gì?” Nói đến đây, trên mặt Tiểu Sơn Báo cũng lộ vẻ phẫn hận, hiển nhiên cũng đoán được mục đích của lão Lâm.

Lão Ngũ vừa tiếp nhận một số lượng lớn lương thảo, lão Lâm đã đem vài hũ dầu hỏa vào doanh trại, không cần nghĩ cũng biết hắn định làm gì. Nếu để hắn được như ý, không nói Lão Ngũ bị trách phạt, mà quan trọng là quân Yến sẽ bị đả kích lớn. Nghĩ đến đây, Trác Vân vội vàng về báo với Thư Minh, rồi lập tức chuẩn bị đi doanh trại.

Trác Vân sợ Ngô Nguyên Nương không hiểu chuyện bứt dây động rừng, nên không chịu dẫn nàng ta theo, khiến Ngô Nguyên Nương giận tới mức suýt nữa động thủ, kết quả bị Thư Minh nói khích vài câu, thở phì phò chạy vào phòng khóc. Hai người không để ý tới nàng ta, dắt ngựa đi doanh trại tìm Lão Ngũ nói chuyện.

Có lẽ vì lương thảo đều đang tập trung ở đây nên trong doanh trại giới nghiêm hơn ngày thường nhiều, tuy binh sĩ giữ cổng biết Trác Vân và Thư Minh nhưng cũng không dám tùy tiện để hai người vào, kêu binh sĩ khác đi vào bẩm báo Lão Ngũ.

Qua một lúc lâu mới thấy Lão Ngũ hùng hổ xông ra, từ xa đã lớn tiếng nói “Lúc này hai ngươi tới làm gì? Ta đang rất bận, không có thời gian tán dóc đâu!”

Trác Vân nói nhỏ “Ta có chuyện quan trọng muốn nói với Khâu đại ca.”

Tuy Trác Vân đã không làm thủ lĩnh băng cướp nhiều năm, nhưng một khi nghiêm mặt, quả thật rất có khí thế, khiến lão Ngũ run rẩy, không biết tại sao lại thấy lạnh cả người. Lão Ngũ sửng sốt một chút rồi vội vàng kêu binh sĩ gác cổng cho hai người vào.

Lão Ngũ mới sờ sờ ót lẩm bẩm “Kỳ lạ! Chỉ là một tiểu cô nương thôi, ta sợ cái gì chứ!” Vừa nói vừa vô thức đi theo sau Trác Vân.

Ba người vào lều của Lão Ngũ xong, Trác Vân lại kêu hết các binh sĩ trong đó lui ra hết, mới kể chuyện của lão Lâm.

“Không thể nào!” Lão Ngũ sững sờ nói “Bọn ta biết nhau đã năm sáu năm, sao hắn có thể là gian tế chứ?” Đáng lẽ lão Ngũ phải tin tưởng lão Lâm hơn, nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn lại không hề nghi ngờ lời của Trác Vân. Điều này khiến lão Ngũ rất ngạc nhiên, xưa nay hắn không phải là người dễ tin, nhưng với Trác Vân lại có một cảm giác thân thiết khó nói thành lời, giống như đã quen biết nhau từ kiếp trước.

“Chuyện này không thể tùy tiện kết luận được, ta phải kiểm tra một phen đã!” Lão Ngũ đứng dậy đi vòng vòng lều vài vòng, mặt đầy vẻ nóng nảy và lo lắng. Đi một hồi, hắn dừng lại kêu một tiếng, lập tức có binh sĩ ứng tiếng xuất hiện, Lão Ngũ trầm giọng phân phó, “Ngươi đi hỏi thử xem, sáng hôm nay có phải Lâm tham quân đã ra khỏi doanh trại, còn mua một xe rượu về hay không? Nhớ lặng lẽ tra, đừng khinh động người khác!”

Binh sĩ kia không hỏi nguyên do, lập tức đồng ý, xoay người bước đi.

Lão Ngũ vẫn lo lắng không yên, chống tay đi tới đi lui trong lều. Trác Vân cũng không thúc hắn, chậm rãi thưởng thức trà.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc binh sĩ kia trở lại báo “Sáng nay quả thật Lâm tham quân có đi ra ngoài, nói là trên đường vô tình thấy nhà kia chưng rượu ngon bèn mua một xe về, chia cho mọi người uống thử.”

Lão Ngũ lại hỏi “Phân hết rồi, vậy trong lều hắn còn không?”

Binh sĩ kia lắc đầu, “Thuộc hạ đã hỏi thử, phân hết rồi!”

Lão Ngũ nghe xong phất tay cho binh sĩ kia lui ra. Trác Vân nói “Chỉ sợ hắn đã sớm cất ở chỗ khác. Trong quân doanh nhất định còn gian tế khác!”

Lão Ngũ thở dài nói “Không có chứng cớ ta cũng không có cách bắt hắn!” Nói vậy cũng đồng nghĩa với việc đã tin lời Trác Vân. Thư Minh ngạc nhiên hỏi thử “Khâu đại ca tin lời bọn ta?”

Lão Ngũ ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ nói “Lâm lão tam bình thường không thích uống rượu, nay bỗng nhiên lại mua một xe rượu lớn về! Lúc trước ta đã từng nghi trong quân doanh có gian tế, nhưng chưa bao giờ hoài nghi hắn. Dù gì cũng biết nhau nhiều năm. Nhưng nay nghe hai ngươi vừa nói vậy, suy nghĩ kỹ một chút, bỗng thấy quả thật hắn có nhiều điểm rất lạ. Có điều hiện giờ không có chút chứng cớ gì, ta cũng không thể mơ hồ bắt hắn được, nếu không sẽ bị mọi người mắng chết. Đành cho thuộc hạ theo dõi sát hắn, để hắn không thực hiện được âm mưu là tốt nhất!”

Trác Vân lắc đầu nói “Chỉ có chuyện ngàn ngày làm trộm làm gì có chuyện phải đề phòng trộm cả ngàn ngày? Trong doanh trại nhiều lương thảo như vậy, khó tránh khỏi sẽ có lúc sơ hở. Cho dù hắn không ra tay, ai biết hắn có người khác giúp một tay hay không?Ngộ nhỡ để hắn được như ý, chỉ sợ Khâu đại ca không biết phải ăn nói thế nào với tướng quân.”

Lão Ngũ sao lại không biết những điều này, có điều thực sự không nghĩ ra được cách nào khác. Lão Ngũ nghĩ một chút rồi lại phân phó tâm phúc lặng lẽ đi lục soát trong doanh địa, thử xem có thể tìm ra mấy bình dầu hỏa hay không. Nhưng tìm suốt một buổi chiều, vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.

“Làm sao bây giờ?” Thư Minh rốt cuộc nhịn không nổi, hỏi Trác Vân “Đề phòng một lúc được, chứ không thể đề phòng cả đời, nếu không bắt được gian tế, Khâu đại ca đừng mong được ngủ an ổn! Phương cô nương có biện pháp gì không?”

Trác Vân cười cười, trên mặt cũng không có vẻ nặng nề như Thư Minh tưởng tượng, “Sáng mai nói!”

Sáng hôm sau lúc hai người chuẩn bị đi, Thư Minh thấy trên lưng ngựa Trác Vân đột nhiên xuất hiện hai vò rượu, ngạc nhiên hỏi “Phương cô nương làm gì vậy?” Thư Minh vừa nói vừa tò mò tiếng lại nhìn thử, hít hít mấy cái. Trên vò rượu có dán giấy đỏ ghi rõ ba chữ ‘Nữ nhi hồng’ bên hông là dấu ấn của tiệm rượu nhà họ Bành, nhưng mùi rượu lại mơ hồ giống như mùi rượu nhà lão Dương.

Thư Minh khó hiểu hỏi “Đây là rượu nhà lão Dương? Không đúng, rượu nhà lão Dương luôn có sáp dán lên, mà mùi rượu cũng không nồng như vậy. Phương cô nương….. tưới rượu lên?”

Trác Vân giơ ngón cái lên với Thư Minh, gật đầu khen “Thông minh!”

Thư Minh lại càng khó hiểu, “Cô nương tưới rượu lên vò làm gì?”

Trác Vân nở nụ cười tinh ranh, “Không phải Khâu hiệu úy nói không có chứng cứ bắt người sao? Hôm nay chúng ta đi đưa chứng cứ! Lão Lâm tẩu tán chứng cứ, chúng ta nhét chứng cứ vào lều hắn lại! Nói đơn giản, thì là hãm hại đó!”

Thư Minh dù gì cũng là con nhà gia giáo từ nhỏ đọc sách thánh hiền, thấy Trác Vân làm việc xấu mà còn nói năng hùng hồn như vậy, lập tức trợn mắt nhìn, sửng sốt hồi lâu mới chỉ vào hai vò rượu run rẩy hỏi “Trong đó, đều là… là dầu hỏa?”

Trác Vân cười nhướng mày với Thư Minh, “Nếu không, Thư công tử nghĩ là gì?”

Trên đường đến doanh trại, Thư Minh cứ luôn thất thần, lúc vào doanh trại lại cúi đầu, bộ dáng có tật giật mình. dbiễn.kđàn.lênb.quý/đ/'ôn Trác Vân thì thản nhiên cười như không có chuyện gì, thậm chí còn nói đùa với binh sĩ giữ cổng hai câu. Chờ Lão Ngũ vào Trác Vân nói kế hoạch với hắn. Lão Ngũ nghe xong lập tức nhảy dựng lên, vỗ tay nói “Hay! Biện pháp hay!”

Một câu này đã quyết định kết cục của Lâm lão tam.

Vào buổi trưa, Lâm lão tam bị bắt vì dám giấu dầu hỏa trong lều.

Lão Ngũ tự mình thẩm vấn, hi vọng hắn có thể khai ra đồng bọn, để thanh trừ hết tai họa ngầm trong doanh trại. Không ngờ Lâm lão tam cũng là một kẻ cứng miệng, Lão Ngũ vừa đấm vừa xoa cả nửa ngày cũng không có tiến triển gì, giận tới mức chỉ muốn chửi thề.

“Hay là để ta vào hỏi hắn một chút?” Trác Vân đề nghị.

Lão Ngũ nhìn Trác Vân một cái, hơi rối rắm, không phải hắn không tin Trác Vân, chẳng qua cảm thấy một tiểu cô nương có cách gì có thể khiến lão Lâm có thể mở miệng chứ, do dự hồi lâu, rốt cuộc hỏi “Ngươi có biện pháp?”

Trác Vân cười “Không thể tiết lộ được.”

Lão Ngũ thấy nàng tỏ vẻ thần bí, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dẫn nàng qua lều thẩm vấn.

Trác Vân vừa vào lều đã đuổi hết binh sĩ ra, lại chớp mắt với lão Ngũ. Lão Ngũ lập tức nóng nảy “Không phải ta cũng muốn đuổi đi chứ?”

Trác Vân nghiêng đầu nhún vai với lão Ngũ. Lão Ngũ đành dậm chân một cái, xông ra ngoài.

Kết quả chỉ qua một khắc đồng hồ, đã thấy Trác Vân ung dung vén rèm đi ra, vung tay lên, ném một mảnh giấy vào tay lão Ngũ. Lão Ngũ nghi ngờ mở ra xem, thấy bên trong có mấy cái tên, lập tức trợn to mắt hỏi Trác Vân “Ngươi…. Ngươi……. Ngươi dùng cách nào cạy được miệng hắn hay vậy?”

Trác Vân chỉ cười không nói, trong đầu lại nghĩ, Tiểu Sơn Báo lại lập được công to!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.