Chỉ có tự mình đi theo ông chủ Tống ra ngoài một chuyến, Trác Vân mới có thể cảm nhận chân thật nhất ông chủ Tống cẩn thận đến mức nào. Dù ai nói đi đường tắt nhanh, xe ngựa của bọn họ cũng chỉ đi đường chính, mỗi ngày khi mặt trời vừa xuống núi, là ông chủ Tống đã lập tức tìm nhà trọ ngủ lại, tuyệt không đi đường đêm, ban ngày thì lại bảo người đánh xe đi theo đội buôn lớn, coi như là nhờ hơi của người ta.
“Đại ca đã nói trên đường rất yên bình, muội còn không tin! Muội xem mấy ngày nay ngay cả bóng của bọn cướp cũng không thấy chứ nói gì người!” Đi hai ngày, Trụ Tử thấy sắp tới đất Yến, bèn không nhịn nổi nữa nói với Trác Vân, “Tiểu cô nương vốn hay lo lắng lung tung, lại tự dọa mình!”
Trác Vân không nói lời nào. Hạ Quân Bình lại chen vào nói giúp, “Hai ngày qua chúng ta đi theo đội buôn lớn đằng trước, bọn họ mời người trong tiêu cục làm hộ vệ đàng hoàng, bọn cướp biết không dễ chọc mới không dám trêu vào, nếu không có bọn họ, chúng ta đã sớm gặp nguy hiểm rồi!”
Dường như để chứng thật lời của Hạ Quân Bình, bỗng truyền đến những tiếng la từ đội buôn phía trước. Người đánh xe khẩn trương nói “Hình như có cướp!”
Mặt Tống Duệ Văn biến sắc, Trụ Tử thì kích động đến mức muốn xông ngay ra ngoài, bị Trác Vân níu lại, mặt lạnh nói “Đại ca nôn nóng làm gì? Bên ngoài nhiều người như vậy, làm gì đến phiên đại ca cậy mạnh!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-nu-tho-phi/1899391/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.