Nhìn những con chữ trên tờ giấy đã phán án tử cho cuộc đời nàng, Diệp Vãn Tình bật cười điên loạn xé nát hưu thư.
Nàng khó khăn đứng lên, một tay đặt lên vùng bụng phẳng lì, chập chững kéo lê thân xác đau đớn rời xa Trấn Bắc vương phủ, những đóa hoa máu đỏ tươi nở rộ trên nền tuyết theo từng bước chân của nàng.
“Diệp Vãn Tình”
“Diệp Vãn Tình”
Ai? Là ai đang gọi ta? Bóng tối xung quanh dần nhạt đi, không gian dần dần sáng lên, ý thức của Diệp Vãn Tình chậm rãi trở nên tỉnh táo.
Âm thanh ấy vẫn vang lên trong đầu nàng.
“Diệp Vãn Tình”
“Ngươi là ai?”
Âm thanh ấy không trả lời câu hỏi của Diệp Vãn Tình, nó nói một câu khác: “Ngươi có biết tình huống hiện tại của mình là gì không?”
Trong không gian im ắng vang lên âm thanh khàn khàn của Diệp Vãn Tình: “Ta đã chết rồi phải không?”
“Đúng.”
“Vậy ngươi là ai? Là quỷ sai của địa phủ đến bắt ta ư?”
“Không phải”
Cùng lúc đó không gian xung quanh chợt sáng bừng, Diệp Vãn Tình run run mở mắt.
Nàng đang ở trong một không gian kỳ lạ, trắng xóa, không có trời cũng không có đất.
Diệp Vãn Tình quay người tìm kiếm xung quanh, hỏi: “Ngươi ở đâu?”
Âm thanh ấy lại vang lên lần nữa, lúc này Diệp Vãn Tình mới để ý âm thanh này nghe không thể phân biệt được là nam hay là nữ.
“Ta đang ở trong đầu ngươi”
Nghe thế Diệp Vãn Tình chẳng chút sợ hãi, chỉ là hơi kinh ngạc, nàng cũng đã chết rồi, còn gì phải sợ nữa đâu.
“Ngươi có hận không?”
Diệp Vãn Tình rũ mi, nàng hiểu nó đang hỏi gì: “Hận”
“Nếu cho ngươi một cơ hội nữa ngươi sẽ làm thế nào?”
“Một cơ hội nữa?”
Diệp Vãn Tình thì thào lặp lại.
“Nếu cho ta một cơ hội nữa, ta sẽ trả thù tất cả bọn họ..”
Trong Diệp phủ đang loạn hết cả lên vì phu nhân nhị phòng vừa qua đời rồi.
Nhị lão gia do đau buồn quá độ cũng đổ bệnh theo, tiểu thư duy nhất của nhị phòng lại bị ngã đập đầu vào tảng đá đến giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Một đám mây mù khổng lồ bao phủ lên nóc nhà nhị phòng, khiến đám gia nhân ai ai cũng cúi đầu làm việc, không dám đùa giỡn nói to.
Trong Diệp phủ có ba chủ nhân chính, lão phụ nhân cùng với hai đứa con trai của bà ấy, đại lão gia và nhị lão gia.
Diệp phủ trước đây còn có thể miễn cưỡng chen chân vào được giới thượng lưu, nhưng sau khi lão hầu gia qua đời, chức tước truyền xuống cũng đã tận, hai đứa con trai lại chẳng ai có đủ tài năng đế xông xáo một phen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]