Lúc đang nói chuyện, Thôi Uyển Như cố gắng nặn ra hai giọt lệ, chậm rãi rút chiếc khăn trong tay áo ra khẽ lau nước mắt: "Ca ca, vốn muội không muốn mặc giá ý may gấp đâu, gom góp đồ cưới, đi hầu hạ một vũ phu không biết thương hoa tiếc ngọc...... Nhưng mà, cha chọn trúng muộn, không biết làm sao hơn......"
Thôi Văn Khang nhìn muội muội đột nhiên bắt đầu khóc thút thít nhất thời hoảng hồn, đang muốn vỗ vỗ bả vai nàng tỏ vẻ trấn an, lại nghe được Thôi Uyển Như dùng giọng điệu vô cùng chua xót nói: "Bởi vì chúng ta không có mẹ, mẹ không có huynh đệ ruột, chúng ta không có nhà ông bà ngoại."
"Như nương, muội làm sao vậy?" Bàn tay đang đưa ra giữa không trung của Thôi Văn Khang lập tức cứng đờ, chỉ sững sờ nhìn về phía muội muội, cảm giác nàng hôm nay hình như thay đổi thành một người khác, nói chuyện thành thục không còn ngây thơ, trước đây muội ấy chưa từng khóc thảm thiết bi thương như vậy.
"Ca ca, huynh cũng biết Tiếu gia cầu hôn Thôi Uyển Lan, không phải muội, họ bắt nạt muội không ai nương tựa, lấy muội làm thế thân!" Thôi Uyển Như dựa vào trên vai huynh trưởng nức nở nghẹn ngào nói nhỏ, "Trương thị không chỉ khuyến khích cha hại muội, bà ta còn hãm hại huynh nữa."
"Muội muội...... Đừng khóc, huynh sẽ không mặc cho bọn hắn bắt nạt muội, nếu như muội không muốn gả, chúng ta trở về, đúng, trở lại kinh thành! Tìm ông làm chủ cho muội." Thôi Văn Khang nhìn muội muội khóc như mưa, nhất thời hoảng hồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-ai-the-nha-tuong/92094/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.