Thuốc mới mớm một nửa, Uyển Như đột nhiên cảm giác được một dòng nước ấm lan ra toàn thân, dường như tay chân toàn thân sinh ra thêm một phần sức sống, cho nên nàng chậm rãi tìm về được sức lực, không khỏi mở mắt ra ý bảo Tiếu Dương cho nàng ăn cơm.
Tam lang lại bị phản ứng này của nàng dọa tới mức run rẩy —— thuốc còn chưa uống hết, cho dù là thần dược cũng không thể có hiệu quả nhanh như vậy được?!
Lo lắng đề phòng mớm thuốc cho nàng, thấy tình hình rong huyết dần dần chuyển biến tốt, lúc này trong lòng Tiếu Dương mới hơi dễ chịu một chút, chờ thay đổi đệm chăn và thay y phục, hắn lập tức cho người ôm khuê nữ đã được lau sạch và bọc lại cẩn thận tới trước mặt Uyển Như cho nàng xem.
Nàng nhìn đứa bé đỏ rực nhiều nếp nhăn thiếu chút nữa hại mình mất mạng, đột nhiên cười khúc khích, nói nhỏ: “Rất xấu!”
“Ừ.” Ôm khuê nữ Tiếu Dương cũng gật đầu cười, hắn biết rõ không phải Uyển Như đang ghét bỏ con của mình, nàng chỉ theo như tập tục nói trẻ con xấu thì trưởng thành mới có thể xinh đẹp.
Trước đó đứa bé bị vỗ mỗng nên hiện tại đang nhắm mắt khóc “oe oe”, Uyển Như đau lòng nhìn nó trên mặt tràn đầy tình thương, đây là đứa bé huyết mạch liền kề với nàng, trông mong hơn mười năm, rốt cục đã có được.
“Đừng khóc đừng khóc, mẫu thân cho con uống sữa.” Nói xong, Uyển Như ôm bảo bối trượng phụ đưa vào bên cạnh, đưa nụ hoa vào miệng, trong khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-ai-the-nha-tuong/2056643/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.