Sau khi Tiếu Dương biết được chuyện quà tặng thì nghĩ tới muốn đi giải thích với Uyển Như một phen, nhưng cố tình sau khi nghi thức quan lễ kết thúc chính là tiệc rượu, Uyển Như ở bên trong viện chiêu đãi khách nữ, hắn thân là chủ của yến tiệc tạm thời không có cách nào rời đi, vẫn bị người kéo xem ca múa, uống rượu ngon.
Cả đời chỉ có một lễ thành niên, có thể không rộng mở vạt áo bừa bãi làm ầm ĩ? Tùy tùng, bằng hữu tam lang mang theo từ vùng biên cương, mỗi một người một chén to thay nhau tiến lên mời rượu, sau khi chút ý thức cuối cùng biến mất, Tiếu Dương được xưng “ngàn chén không say” cũng kêu lên “Không chịu nổi”, chóng mặt mí mắt không nhịn được muốn dính chung một chỗ.
“Muốn ngủ thì đi ngủ đi, đừng cố gắng nữa.” Phó tướng Từ Hằng Ninh chuyển ly rượu sảng lãng cười một tiếng, còn nặng nề vỗ đầu vai Tiếu Dương liếc mắt đưa tình nói: “Mỹ nhân cũng chuẩn bị rồi, huynh còn chờ gì nữa? Đêm xuân ngắn lắm mau mau tận hưởng lạc thú trước mắt đi!”
“Phi, chớ có nói hươu nói vượn!” Tiếu Dương lắc lắc đầu, híp lại đôi mắt có chút đỏ lên mắng bằng hữu tốt, “Chẳng lẽ huynh không biết, ban đầu Uyển Như nguyện ý gả cho người hôn mê bất tỉnh như ta là có điều kiện, sau ba mươi tuổi không con mới có thể cưới thiếp.”
“Điều kiện, điều kiện là cái thá gì? Thật đúng là ‘ma cao một thước, đạo cao một trượng’, không cưới thiếp thì không có cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-ai-the-nha-tuong/2056595/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.