Dương Hiên Vũ ngồi bên cạnh vui vẻ ngắm mĩ nữ, bỗng dừng lại, khó hiểu dõi theo ánh mắt của y. Chỉ thấy một tiểu cô nương mặc phấn y, nhìn qua đúng là khả ái nhưng chẳng thấy có gì đặc biệt không xinh đẹp bằng hoa khôi đang đánh đàn dưới kia.
Chẳng lẽ..
Dương Hiên Vũ như ngộ ra điều gì đó trọng đại.
Hóa ra là nhị thúc thích dáng vẻ như vậy! Kiểu khả ái ngoan ngoãn lại tràn đầy sức sống a. Chẳng trách, nhị thúc sống trong hoàng cung đều không có qua lại với nữ tử nào, trong cung tuy toàn hoa ngọc cành ngà nhưng đều có gai nhọn, có mấy ai trong đầu không có mưu mô, tính kế đâu cơ chứ. Thậm chí còn có lời đồn là nhị thúc hắn đoạn tụ cơ đấy. Vậy mà hắn cũng tin. Đúng là điên rồi.
Túc Hàm Ân thu lại ánh mắt. Lại nhìn Dương Hiên Vũ vẻ mặt như ngộ ra đại giới, lên tiếng: "Có chuyện gì sao?"
Dương Hiên Vũ kịch liệt lắc đầu "Không có, không có.. Nhất định sẽ giữ bí mật cho thúc."
"Bí mật gì?" y cau mày.
Lại thấy Dương Hiên Vũ đánh mắt xuống phía dưới "Thì là cô nương đó, tiểu thúc để mắt tới."
Y nhướng mày, mỉm cười nhìn hắn: "Muốn ăn đòn rồi?"
Dương Hiên Vũ bỗng thấy lạnh sống lưng, khó khăn nuốt nước miếng, không dám mở miệng. Trong đầu lại thầm nghĩ, không cho biết thì không cho biết. Càng không cho, hắn sẽ càng nói cho mẫu thân và ngoại tổ phụ nghe.
"Manh mối ngươi nói ở đâu?"
Dương Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-kiep-nay-cau-nguoi-che-cho/2978939/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.