Lộ Nam cầm khăn ướt trên bàn trà, lấy một chiếc, dịch người sang trái, ngồi vào giữa sofa, tự nhiên bảo Trần Kiêu: "Lại gần đây chút."
Trần Kiêu hơi ngẩn ra, sau đó nghe lời lại gần.
Lộ Nam trước kia không hiểu, vì sao trong phim truyền hình, lau mặt hoặc lau miệng cho người khác, một phương đều phải nâng cằm phương khác, sợ đầu đối phương quá nặng sao?
Bây giờ mới hiểu.
Về mặt thực tế, cần có điểm mượn lực. Về mặt bầu không khí, nhẹ nhàng nâng cằm đối phương, hình ảnh này sẽ đẹp hơn chút - nếu không rất dễ giống mẹ cầm khăn lau mặt cho con, xoẹt xoẹt vài cái.
Lúc ba ngón tay trái của cô nhẹ nhàng chạm vào cằm Trần Kiêu, chạm vào phần râu mới nhú của anh ấy.
Cái tay chống lên sofa của Trần Kiêu cử động, hầu kết cũng bất an lăn lộn.
[Dừng tay nha Lộ Nam, đừng biến thành móng heo.]
Cô nhịn cười, nghiêm túc lau sạch bằng chứng phạm tội do mình tạo ra: "Được rồi."
Trần Kiêu mau chóng ngồi thẳng người lên, bất giác sờ phần má hơi ướt, đặt tay xuống, nói tới chính sự để dời đi sự chú ý: "Còn một việc nữa, anh muốn trưng cầu ý kiến em. Chính là, quan hệ của chúng ta... em cảm thấy, có nên công khai không?"
Trước khi chủ động kiss anh ấy, Lộ Nam đã nghĩ tới vấn đề này, vấn đề rất hiện thực: "Em tạm thời vẫn không muốn phô trương. Dù sao một khi công khai, có lẽ sẽ có rất nhiều ánh mắt không cần thiết chú ý tới thân phận "bạn gái thái tử gia Nguyên Xuyên",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281255/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.