Hạ tổng cho rằng Trần Kiêu say rượu chưa hết.
Nhưng Trần Kiêu ăn sáng trong xe xong, nhai kẹo cao su, dường như quả thật khôi phục như bình thường.
Hạ tổng "già rồi" nhìn đi nhìn lại, nhìn tới mức Trần Kiêu bất giác sờ lên mặt: "Hạ tổng, trên mặt tôi có thứ gì sao?"
"Không có." Hạ tổng cảm thán: "Tôi hâm mộ thanh niên các cậu, thân thể tốt, tối qua uống không ít, ngoài dậy muộn chút, chẳng có ảnh hưởng gì. Khẩu vị vẫn tốt, sắc mặt cũng không tệ. Thật ghen tị!"
Trần Kiêu cười khó xử, anh ta không thể nói sắc mặt mình tốt là vì tối qua nghỉ ngơi rất tốt - nghỉ ngơi rất tốt, là bởi ôm di động gọi Nam Nam mấy lần, gọi tới phát nghiện đi?
Nói tới di động, di động của anh ta lên xe mới cắm sạc pin, bây giờ mở máy, có mấy cuộc gọi nhỡ, Trần Kiêu xem qua: không có Nam Nam.
Anh ta không biết cảm thấy thế nào, đại để vẫn là buồn bực vì mình dễ kích động.
Nhưng bây giờ là thời gian làm việc, đương nhiên phải ưu tiên xử lý công việc, anh ta chia ra nặng nhẹ, lần lượt gọi lại.
Bởi vì trong đó có một cuộc gọi từ cha anh ta, Chủ tịch tập đoàn Nguyên Xuyên Thẩm Kiến Bang tiên sinh gọi đến, Trần Kiêu khởi động máy, lập tức gọi lại. Chủ tịch mặc dù lùi về sau màn, nhưng tin tức vẫn rất linh thông, khen ngợi một chút ảnh hưởng tích cực mà Triển lãm tơ lụa mang tới, truyền đạt ý tưởng bản thân - Diễn đàn tơ lụa, nhất định phải kiên trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281247/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.