Những hoạt động, hội nghị trong ngành tàu thủy, Củng Thiệu Huy cũng tham gia khá nhiều, nhưng nói tới ngành rượu trắng, anh ta cũng là lần đầu tham dự.
May mà, những hoạt động thương mại này kỳ thực đều có trình tự như nhau, cho dù bất đồng ngành nghề, quy trình kỳ thực không khác mấy.
Chẳng hạn như, đầu tiên là lãnh đạo cơ quan nhà nước lên phát biểu, biểu đạt quốc gia coi trọng ngành nghề này, quan tâm, hỗ trợ, nâng đỡ, khuyến khích... những công ty ưu trú trong ngành.
Hai là, nhìn lại quá khứ, thảo luận hiện tại, triển vọng tương lai.
Những người không đủ kinh nghiệm xã hội thường sẽ cảm thấy đây chỉ là mấy lời khách sáo, nhưng kỳ thực lúc này các lãnh đạo đều phát biểu rất nghiêm túc.
Khác với Trì Yến lơ đãng, Củng Thiệu Huy hào hứng nghe, anh ta nói với cháu trai: "Thú vị thật, quốc gia khuyến khích nghề vận tải hướng tới quốc tế, cố gắng khai thác tuyến đường quốc tế, tới ngành rượu trắng, cũng vẫn khuyến khích đi ra nước ngoài. Có thể thấy hội nhập kinh tế không phải chỉ nói suông mà thôi, cháu bảo, rượu trắng bán ra nước ngoài, liệu có ai mua không?"
Trì Yến không biết, cậu ta hiểu biết còn không nhiều như ông cậu.
Củng Thiệu Huy chán nản lắc đầu: "Cháu ấy à, còn phải xem nhiều, nghe nhiều, học nhiều. Mặc kệ làm nghề gì, đều phải có người dẫn đường mới bớt đi đường vòng."
Nới tới đây, anh ta nghĩ tới "người dẫn đường" cho thằng cháu mình: "Đàn chị của cháu đâu? Sao không thấy cô ấy đâu cả?"
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281188/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.