Với chức vụ hiện tại của Lộ Nam, cấp tỉnh (không sai, BK ngang với cấp tỉnh) cùng cấp thành phố hoàn toàn không giống nhau, thưởng cuối năm chiếm % tổng mức hồi khoản kỳ thực không cao tới 10% trở lên như cấp thành phố, dù sao nhiệm vụ cấp tỉnh hàng năm đều từ mức trăm triệu trở lên.
Bởi vì cô đổi đề tài quá nhanh, Trần Kiêu nhất thời ngẩn ra; hoặc giả nụ cười rạng rỡ của cô kiêu ngạo như chú mèo con, thoáng chốc làm Trần Kiêu hoa cả mắt.
Anh ta ho nhẹ: "Phải, năm nay BK có nhiều hoạt động, thưởng cuối năm đương nhiên cũng cần bàn lại với anh... và tổng công ty."
Lộ Nam cười nói: "Có phải em suốt ngày ra nan đề cho anh không? Cấp dưới như em có phải rất phiền phức?"
"Nói gì thế." Trần Kiêu hoàn hồn lại bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói thật, anh cảm thấy lần nào em cũng suy nghĩ thấu đáo hơn anh, thay vì ra nan đề, chi bằng nói là để anh biết rằng mỗi khi ra quyết sách nào đó, thì lý tưởng thường khác với thực tế."
"Cho nên..." Lộ Nam cười khì hỏi: "Kiểu bậc thang?"
"Đương nhiên, kiểu bậc thang." Thưởng cuối năm ở Nguyên Xuyên tính theo hình thức bậc thang, dưới tiền đề hoàn thành mục tiêu giữ nguyên gốc, vượt mức càng nhiều thì lấy được tiền thưởng càng lớn.
Lộ Nam tính đại khái số tiền thưởng năm nay nhận được, cười càng rạng rỡ hơn: "Hé lộ chút đi?"
Trong phương diện công việc, Trần Kiêu đặc biệt tán thưởng hành động bàn về tiền này của Lộ Nam, đặc biệt tán đồng cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281181/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.