"A? Giám đốc Lộ cô nói xem, "salon đánh giá văn hóa rượu trắng" này cụ thể là thế nào." Vạn tổng khơi dậy hứng thú.
Người, đặc biệt là thương nhân, đều sĩ diện.
Vạn tổng bán hàng dựa vào các mối quan hệ, càng chú trọng điểm này. Chị ta biết, mặc dù rất nhiều người nhìn vào thể diện chồng mình mới mua rượu từ mình, nhưng chị ta cũng hi vọng sự nghiệp của mình có tính độc lập nhất định, chẳng hạn như, bạn bè xung quanh hễ nhắc tới, cũng có thể khen giá cả chỗ chị ta có ưu thế, đề cử chuyên nghiệp...
Lộ Nam nói về loại hình hoạt động salon này hiếm thấy trong nước, chỉ có một vài nhãn hiệu rượu vang và rượu Tây sử dụng, trong số các công ty rượu trắng thì chưa từng có tiền lệ này.
Đây chính là sự chuyên nghiệp và không giống người thường mà chị ta muốn.
Vạn tổng hài lòng gật đầu: nghe có vẻ không tệ.
Lộ Nam cười nói: "Buổi phẩm rượu nhỏ là hoạt động mà mỗi thị trường, mỗi chủng loại, mỗi tháng đều sẽ có, quả thật không đủ mới mẻ."
Lời này nói trúng lòng dạ chị ta.
Nói thật, trước kia Nguyên Xuyên đưa kinh phí bổ rượu cho các buổi Phẩm rượu gần như tháng nào chị ta cũng không dùng hết - dùng không hết thì sao? Không báo cáo không nhận nữa là không thể.
Bởi vì Nguyên Xuyên báo chi phí bằng phiếu thu, nên Vạn tổng phải tìm những nhà hàng có quan hệ tốt để viết phiếu thu khống.
Tại đây còn tồn tại một vấn đề khác: nhân viên Đoàn mua phía Nguyên Xuyên kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281163/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.