Khoản tiền thưởng này không lớn như hồi tháng 1, nhưng tương ứng là trừ thuế ít hơn, tới tay tầm 400-500.000 tệ.
Lộ Nam suy nghĩ một lát, vay xe còn 2 tháng nữa là trả hết, không cần để tiền trong thẻ trừ vay xe quá nhiều; kế tiếp là 2 quyển sổ tiết kiệm của cửa hàng Ô thành, vẫn đều do cô cầm, thỉnh thoảng ra ATM ấn một chút, bỏ đủ tiền vào trong để trừ thuế phí...
Ngoài ra là tiền tiêu dùng hàng ngày, một tháng khoảng 5-8 nghìn tệ là đủ.
Cho nên hơn 400.000 tệ này...
Lộ Nam tranh thủ nhìn tiền trong thị trường chứng khoán: ổn định có tăng. Như vậy ném luôn số tiền này vào, mấy tháng sau, số tiền trong thị trường chứng khoán cô dùng để làm việc khác.
Còn lại 50 nghìn tệ thì làm chi phí sinh hoạt hàng ngày.
[Dù sao chuyện rượu định chế đã xong, còn lại là đợi tổng công ty giao hàng, những chuyện kiểm kê ký nhận có ta hay không cũng như nhau... Chi bằng, đi du lịch, miễn cho qua tháng 9 lại bận tới nỗi không có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi lúc nào.]
Lộ Nam suy tư, năm nay chưa dùng ngày nghỉ đông nào cả!
Cô gọi cho Lộ Dương, bởi vì em trai khai giảng sẽ lên lớp 9, cho nên nghỉ hè cũng phải học "lớp năng khiếu", Lộ Nam hỏi nó bao giờ được nghỉ.
Lộ Dương thở dài: 20/8.
"Có muốn đi đâu chơi không?" Lộ Nam bổ sung: "Nước ngoài không được, không kịp làm visa."
Lộ Dương đầu kia điện thoại cũng không dám nghĩ tới nước ngoài, thành thật nói: "Đi chỗ nào mát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281135/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.