Cuối cùng, Trần Kiêu trước khi cúp máy vẫn nghiêm túc xin lỗi Lộ Nam: "Nhưng anh thật sự không bảo anh Vương thăm dò chuyện của em."
Cái này Lộ Nam tin, nhưng Trần Kiêu tán gẫu với Vương Hưng Long, nói về việc buổi trưa cô có hẹn là vô tình hay cố ý, vậy không rõ rồi.
Lộ Nam thật không ngờ Trần Kiêu sẽ làm ra chuyện "rất không giống Trần Kiêu" thế này.
Cô chưa tới mức tức giận, nhưng quả thật cảm thấy hành vi của Trần Kiêu có vẻ ấu trĩ: "Phải, em cũng cảm thấy như vậy không tốt nha."
Hội nghị nửa năm vừa kết thúc có rất nhiều người quê ở tỉnh Xuyên, vì không muốn giọng nói quá nghiêm trọng, Lộ Nam lựa chọn nửa đùa nửa thật nói giọng Xuyên.
Dù nói nhẹ nhàng, nhưng Trần Kiêu vẫn cảm nhận được sự ngạc nhiên trong giọng nói cô.
Anh ta yên lặng một lát, khẽ khàng lặp lại: "Xin lỗi."
Anh ta hình như suýt phá hỏng chuyện.
"Không sao."
...
Có khi, Lộ Nam rất muốn ném những chàng trai (không chín chắn) này ra xã hội thể nghiệm một chút cuộc đời gian khổ, cảm nhận xã hội tôi luyện!
Thí dụ như cái vị đó - "Cô nói, Chương Lễ về rồi?"
Lâm Yến gật đầu: "Về lúc cô còn đang dự họp ở Hỗ thành... Hình như về từ hôm kia. Sáng nay tôi tới Tứ Phương Kiến Trúc, nghe thấy thư ký Phạm nói với tôi, thứ Bảy, tiểu Chương tổng làm ầm lên, sập cửa mà đi."
[Đây là xuất ngoại một chuyến, gan lớn hả.]
Lộ Nam hỏi tiếp: "Có biết cụ thể vì sao tranh chấp không?"
"Chắc là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281095/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.