Trần Kiêu thật sự khó hiểu: "Ông ấy muốn biết gì, hỏi thẳng anh là được. Cần gì phải vậy?"
Lộ Nam lại có thể hiểu được, nhưng cô không biết Trần Kiêu muốn nghe hay không, dù sao lúc cô phân tích việc này, nhất quán tỉnh táo gần như lạnh lùng.
Trần Kiêu quả thật muốn biết cái nhìn của Lộ Nam với việc này, nhưng chỉ là cái nhìn về việc quan hệ cha con có thể trở nên như vậy, chứ không phải muốn Lộ Nam cung cấp ý tưởng mới hay phân tích - như vậy, cứ cảm giác coi cô ấy như quân sư hoặc cố vấn, mà không phải... bạn tốt.
"Em không cảm thấy, điều tra như thế rất hoang đường ư?" Hoàn toàn không có thân tình cha con.
Lộ Nam cười: cái gọi là làm nghề y thì không tự chữa. Hình ảnh Trần Kiêu khuyên ta còn rõ ràng trước mắt. Vậy ta người tốt làm tới cùng, hi vọng chỗ dựa càng ngày càng ổn định.
Lộ Nam nói: "Nhưng anh phải biết, bây giờ anh không chỉ là Trần Kiêu. Từ lúc bước vào Nguyên Xuyên, từ khi trở lại tổng công ty, anh đã tiến vào tầm mắt của tất cả cao tầng, khuấy động tới ích lợi của quá nhiều người. Hiện tại Chủ tịch không chỉ là cha anh, mà còn là Chủ tịch cả tập đoàn Nguyên Xuyên. Vứt bỏ thân phận thái tử gia, thăng chức lên tầng lớp quản lý, bị điều tra, đâu phải chuyện hiếm lạ gì? Công tư rõ ràng, không phải chuyện bình thường sao? Hơn nữa, Chủ tịch xuất phát từ đứa con nhiều năm không gặp có vài phần quan tâm cũng được, xuất phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281083/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.