Điền Ái Trân hết sức thẳng thắn: "Hồng Đồ Tửu Nghiệp bây giờ một chia thành hai, tài sản công ty và nợ nần đang được đánh giá, chị xin bảo toàn tài sản sớm, Hàn Kiến Tân không kịp làm trò về mặt này. Anh ta kiên trì nhãn hiệu Hồng Đồ Tửu Nghiệp về anh ta, khách hàng và tồn kho thì hai bên chia đều, nói là chia đều kỳ thực cuối cùng vẫn phải bên cao bên thấp, chị cũng muốn chuyên tâm kinh doanh, nên đàm phán với anh ta, quyền tiêu thụ rượu vàng chị không tranh giành, như vậy ngoại trừ nhà, cửa hàng, xe, để bồi thường, phương diện tiền mặt chị lấy nhiều hơn chút."
Lộ Nam rất hiểu, có thể cầm tới những thứ này, ngoại trừ "lương tâm" không biết có tồn tại của người đàn ông hay không, về bản chất là Điền Ái Trân lợi hại.
"Thủ tục ly hôn sẽ xong trong tuần này, thuận lợi mà nói, mấy hôm tới chị có thể ký hợp đồng với Nguyên Xuyên của em, đầu tháng 4 sắp xếp trả tiền hàng. Nhưng thú thật, chị đã 10 năm không tìm hiểu sâu về nghề rượu, cho nên lượng hợp đồng, e rằng chỉ có thể ký Nhà tiêu thụ cỡ nhỏ trước." Không thể đặt hết trứng gà vào một rổ, số tiền còn lại, dù sao cũng phải phân phối một chút để tiết kiệm, mua bảo hiểm, mua quản lý tài sản, mới ổn thỏa.
Nói tới đây, chị ta cười khổ. Ban đầu muốn tranh việc kinh doanh, quả thật có ý giận dỗi.
Nhưng sau đó suy tư, bất luận cầm tới bao nhiêu tiền mặt đều là miệng ăn núi lở, lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281075/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.