Hồng tổng đã nói vậy, trên bàn rượu càng uống hăng say hơn.
Một bàn hơn 10 người, mau chóng hết 4 bình rượu.
Thế là nhân viên phục vụ tới dò hỏi có mở bình rượu khác không - còn lại 4 bình rượu cất chứa Lệnh Dương và 2 bình Đặc Khúc 9 năm Nguyên Xuyên.
Lộ Nam còn chưa nói gì, Ngô Khắc Thành đã lại ồn ào: "Giám đốc Lộ, sao cô còn mang Đặc Khúc tới, quá qua loa rồi. Lệnh Dương chúng tôi hôm nay mang một rương rượu cất chứa 20 năm đấy."
Luận giá bán, Lệnh Dương toàn thắng.
Hoàng Đạt Phương nghe vậy, hơi suốt ruột: buổi chiều, giám đốc Lộ cầm Đặc Khúc theo, ta đã định khuyên nhủ. Nhưng ta nghĩ giám đốc Lộ có thâm ý gì, bèn không nhiều lời. Nào ngờ, so sánh mới thấy, chúng ta mang rượu vẫn có vẻ không đủ thể diện.
"Có cần tôi gọi cho Trịnh Tinh...?" Hoàng Đạt Phương lại gần giám đốc Lộ, nhỏ giọng đề nghị.
Lộ Nam hơi lắc đầu, làm vậy, chẳng phải bị người Lệnh Dương dắt mũi?
Hơn nữa, cô mang Đặc Khúc, là cố ý.
Trước kia đã từng nói, rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên thuộc loại hình tương hương, giống với hệ liệt Bạch sứ của quốc tửu - "là cọc tiêu của loại hình rượu trắng tương hương", có đặc tính hương thơm nổi bật. Mà tương hương, kỳ thực cũng đặc thù: có người thật sự mê đắm mùi tương nồng nàn ngào ngạt, có người để tỏ ra biết thưởng thức, không thích nhưng lại bảo là thích, còn có kẻ thì tương đối thẳng thắn, nói thẳng uống không quen loại rượu mùi này.
Uống không quen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281065/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.