Nhưng tính cách của Hoàng nữ sĩ, đủ để tổng kết bằng hai chữ: kỳ cục.
Lộ Nam biết, bây giờ đột nhiên nói mua cho mẹ tablet, bà ấy khẳng định không cần, còn nhất định chê Lộ Nam tiêu hoang.
[Vậy tiền trảm hậu tấu, nói là quà 8/3? Sau đó gửi chuyển phát nhanh tới Hải Lâm là được.]
Không phải vì tablet thuận tiện cho công việc, mà là thứ này nhẹ, pin lâu, quả thật thích hợp để Hoàng nữ sĩ mang theo ra ngoài - dùng để chụp ảnh sản phẩm và danh thiếp, lưu lên đám mây còn trống chỗ, trở về công ty, đồng bộ vào máy tính, dễ dàng phân loại, hiển nhiên hiệu suất cao hơn nhiều so với cầm sổ và bút ghi chép từng chữ một.
Lộ Nam im lặng quyết định, rồi tiếp tục chạy thị trường với Hoàng nữ sĩ.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, trời nắng, nhưng nhiệt độ không cao, đi từ tòa nhà cao tầng này sang tòa nhà kia đều có bóng râm, tất nhiên có gió lùa, Lộ Nam siết chặt cổ áo khoác, Hoàng nữ sĩ hừ lạnh: "Mẹ thật không hiểu những cô gái trẻ tuổi như bọn con, thời trang bất chấp thời tiết, mùa đông đi đường còn để lộ mắt cá chân... già rồi kiểu gì cũng chịu khổ!" Bà ấy vừa nói vừa cởi khăn lụa trên cổ xuống đưa cho Lộ Nam.
Tới khi già rồi nhất định chịu khổ, câu này dường như xuất hiện trong thế hệ của Hoàng nữ sĩ rất nhiều lần. Đương nhiên, sau này Lộ Nam phát hiện, lời họ nói, có cái là sai, có cái... thật sự cũng đúng.
Chiếc khăn lụa kiểu dáng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/281062/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.