Trần Kiêu mấy năm nay ăn tết âm lịch đều bay sang Mỹ với mẹ anh và Macklin, sau đó vội vã về Dung thành ăn tết Nguyên tiêu với ông bà nội và cha.
Như thế, cũng coi như đạt thành cân bằng ngầm.
Năm nay vốn dĩ không cần sốt ruột bay sang, nhưng bởi vì Ma định năm nay tới TQ phát triển, làm phiền anh sang hỗ trợ xử lý công việc - giữa họ là quan hệ cha kế con riêng, cũng vừa là thầy vừa là bạn, Trần Kiêu về tình về lý đều nên tới giúp đỡ.
Đến tận hôm qua, anh mới giúp Macklin làm xong cơ bản việc vặt, hơn nữa để lại mấy tips những điều cần chú ý khi tới TQ, sau đó tính toán thời gian Lộ Nam tới Dung thành, mua vé máy bay về nước.
Tới nơi, Trần Kiêu bảo người tới đón mang hành lý của anh về trước, cũng không cần để lại xe.
Còn anh thì ngôi ở sân bay uống cốc cafe nóng nâng cao tinh thần, ngồi đợi Lộ Nam.
Tính ra, bọn họ đã gần 1 tháng không gặp nhau.
Trần Kiêu khó nén nhét tay phải Lộ Nam vào túi áo trái, mãi tới khi lên taxi cũng không thả ra.
Tới khách sạn tổng bộ, Trần Kiêu biết điều ngồi trong xe đợi cô làm thủ tục vào ở.
Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng có lẽ còn phải "yêu giấu" một thời gian.
Mười mấy phút sau, Lộ Nam đeo túi lên xe: "Đợi lâu rồi~"
Trần Kiêu mở cửa xe giúp cô, thầm nhủ: chỉ cần là đợi em, bao lâu cũng được.
...
Hôm nay tới quán lẩu hoàn cảnh khá tốt, cũng khá đông khách, nếu không phải Trần Kiêu nhờ Cừu Siêu Quần giúp anh đặt trước, thì bây giờ đừng nói phòng riêng, ngay cả bàn khu công cộng cũng phải đợi n bàn.
"Cho nên sao anh đoán được em muốn ăn lẩu?" Trong không khí bay tới mùi thơm canh dầu ớt cay, Lộ Nam hít một hơi, vốn chỉ đói 5 phần, bây giờ tới 7-8 phần.
"Nếu em muốn ăn cái khác, thì anh để lại phòng riêng cho anh Cừu dùng." Trần *chính khí lẫm liệt* Kiêu.
Cừu Siêu Quần không có mặt hắt xì một cái: anh... cảm ơn còn nhớ "lốp dự phòng"?
Vào phòng riêng, Trần Kiêu giao quyền gọi đồ ăn cho Lộ Nam.
Dù sao bọn họ kiêng đồ giống nhau, đều không ăn rau cần mà thôi, Lộ Nam tích chọn đồ nhúng: "Em muốn ăn nhiều loại, nên gọi đĩa nhỏ hết, được không?"
Đương nhiên là được, Trần Kiêu sờ bụng: "Anh cũng đói lắm, không cần lo lắng, em ăn không hết thì giao cho anh."
Đây cũng là một trong số tác dụng của bạn trai, không cần lo ăn không hết đồ sẽ lãng phí.
Lúc đợi đồ ăn, Lộ Nam lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi xách: "Keng, quà năm mới."
"Đưa anh? Sao đột nhiên thế..." Trần Kiêu hơi kinh ngạc.
Lộ Nam đương nhiên nói: "Đột nhiên tặng quà? Trước kia anh đâu phải bạn trai em, ngày lễ ngày tết tặng quà có vẻ ân cần quá mức. Bây giờ khác rồi."
Trùng hợp, lý do này Trần Kiêu cũng nghĩ tới từ trước, anh đưa tay sờ túi quần: khăn quàng vừa nãy đương nhiên không phải quà chính thức, chỉ là lúc đi dạo phố với mẹ tiện thể mua luôn, quà năm mới cho Nam Nam, quà Valentine và quà sinh nhật anh đều chuẩn bị rồi, hôm nay chỉ đưa một món quà, nhưng... lại bị cô ấy giành trước.
"Anh không xem à?" Lộ Nam thúc giục.
"Ừ." Trần Kiêu ngoan ngoãn mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ giá cả xa xỉ, mặt đồng hồ nạm đá quý rạng rỡ sinh huy.
Kiểu dáng đương nhiên là anh thích.
Nhưng anh chưa từng nhận quà quý trọng như vậy từ con gái.
Trần Kiêu ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
Lộ Nam mỉm cười: "Anh giúp em làm thẻ VIP CLB đua xe, em đưa anh đồng hồ có gì không được?"
Có qua có lại nha.
Được rồi, nếu nói nữa, Trần Kiêu vĩnh viễn cũng không thắng được Lộ Nam, anh lập tức thay đồng hồ, đeo luôn cái mới biểu đạt yêu thích.
"Em biết tháo hai đốt trên dây vừa vặn mà." Lộ Nam thuận thế điều chỉnh đồng hồ, nói giỡn một câu: "Mắt em chính là thước!"
Câu này rất thú vị, Trần Kiêu cũng lấy một chiếc hộp nhỏ dáng dài từ túi ra: "Mắt anh cũng vậy."
Tương đối chăm học hỏi.
Trần Kiêu chọn quà năm mới cho Lộ Nam là chiếc vòng đeo tay ngọc trai, trước kia anh để ý, Nam Nam rất thích đồ liên quan tới ngọc trai.
Lộ Nam nhìn vòng đeo tay, rồi nhìn đồng hồ: "Quả thật."
Quả thật đều là thước.
Đều vừa vặn.
Chốc lát sau đồ nhúng lên bàn.
Trần Kiêu vừa giúp Nam Nam nhúng đồ ăn, vừa cười nói: "Anh nhớ, trước kia buổi tối em chỉ ăn tí tẹo."
Khi đó trong lòng anh còn buồn bực: Lộ Nam gầy như vậy, còn nhịn ăn, liệu có tốt quá hóa lốp?
Sau đó tiếp xúc nhiều, mới phát hiện cô không phải một mực theo đuổi gầy gò, mới phát hiện khả năng tự kiềm chế của cô đáng sợ cỡ nào.
Nhưng Lộ Nam như vậy luôn khiến anh nảy sinh thương xót.
Lộ Nam hơi sửng sốt, gật đầu: "Khi đó quả thật có phần gượng ép. Bây giờ em nghĩ thông rồi, buổi tối ăn uống thoải mái chút cũng không sao."
Cô có thể sửa lại thói quen ăn uống này thật quá tốt. Trần Kiêu nghiêm túc đồng ý: "Chỉ cần em khỏe mạnh là được, béo gầy có hề gì. Phải rồi, hải đảo vui không?"
Nói tới đây, Lộ Nam liền vui vẻ: "Vui lắm, em trai em chụp ảnh giỏi lắm, cho anh xem này..."
Trần Kiêu cầm di động Lộ Nam, lật xem ảnh, biển xanh trời xanh, bờ cát vỗ sóng, mỗi bức ảnh cô đều cười sáng láng.
Anh càng cảm thấy tiếc nuối: lần sau, nhất định phải lên lịch một chuyến lữ hành hẳn hoi, cùng đi du lịch với Nam Nam.
Chia sẻ chuyện vui, khó tránh khỏi nhắc tới hội nghị ngày mai.
"Ngày mai hội nghị lãnh đạo cấp cao, cha anh cũng sẽ góp mặt. Lúc trước ông ấy tỏ ra bất thiện, một phần vì cảnh cáo anh, một phần vì tâm tính mất cân bằng, nhưng em yên tâm, trạng thái của ông ấy hiện tại tốt hơn trước nhiều, hội nghị ngày mai chỉ là công việc. Anh sẽ nắm chặt tiết tấu, Hạ tổng cũng sẽ trợ giúp anh."
Lộ Nam cố gắng nhớ lại: đời trước lúc này ta chỉ là giám đốc thành phố, trước khi trở lại làm việc vào đầu năm, hội nghị lãnh đạo cấp cao ta căn bản không được tham dự, cho nên thật không biết từ tháng Giêng năm ngoái, Chủ tịch chưa từng lộ mặt trước công ty và truyền thông, lần này tham dự hội nghị liệu có phải hiệu ứng cánh bướm khi ta sống lại hay không.
[Nhưng, cho dù đúng thế thì ta cũng không quan tâm. Trần Kiêu cường thế làm chủ HĐQT 1 năm, bây giờ Nguyên Xuyên cũng không phải lãnh địa của riêng Chủ tịch.]
Cô không hoảng hốt, ngược lại chủ động hỏi: "Có gì cần em chú ý không?"
Hội nghị ngày mai, cô nhất định sẽ phát biểu.
Trần Kiêu vớt tôm viên cho cô: "Em cứ nói kế hoạch công việc năm nay, chuyện còn lại giao cho anh."
...
Người có thể tham dự hội nghị cấp bậc này không nhiều, Lộ Nam nhìn một vòng, bên trong là lãnh đạo cấp cao của xưởng rượu, lãnh đạo cấp cao của công ty tiêu thụ rượu, thành viên HĐQT, tổng cộng chỉ ba mấy người thôi.
Lúc vào phòng ghi tên, Lộ Nam nhận được lì xì, còn khá dày.
Cừu Siêu Quần đồng dạng cũng lần đầu tham dự quy mô hội nghị kiểu này, khẽ nói: "8888, anh vừa lén đếm."
Lộ Nam: anh Cừu, cuối cùng tới phiên em giơ ngón tay cái với anh.
Người đến đủ, đều ngồi xuống xong, Chủ tịch cũng tới. Chủ Tịch Thẩm cũng là lần đầu dự hội nghị công ty từ khi tĩnh dưỡng tới nay, trước đó ông ấy chỉ thỉnh thoảng mở họp qua video, hoặc là gọi mấy người như Hạ tổng tới nhà thương lượng công việc.
Lộ Nam nhớ Trần Kiêu lúc trước vô tình đề cập, cha anh ấy sau khi bị trúng gió nhẹ thì ngồi xe lăn rất lâu, nhưng bây giờ chống gậy đi vào phòng hội nghị, bước chân tuy chậm nhưng ổn định, ngũ quan trên mặt cũng bình thường, chứng tỏ khôi phục còn tốt.
Khách quan mà nói, ông ấy nhìn già hơn nhiều so với lần gặp ở họp tổng kết cuối năm năm kia.
Lộ Nam cảm nhận được ánh mắt Chủ tịch hướng về phía mình một lát, cô giống những quản lý khác, ra sức vỗ tay hoan nghênh, không hề dị thường mảy may.
Trước khi họp, Chủ tịch nói thêm vài câu, đại khái ý chính là cảm ơn mọi người năm ngoái cống hiến cho Nguyên Xuyên...
Sau đó, người phụ trách 5 ban Nhãn hiệu và ban Thị trường nước ngoài dựa theo lượng tiêu thụ từ cao đến thấp, lên sân khấu giảng giải kế hoạch công việc, Lộ Nam là người thứ 6 đứng lên phát biểu.
Báo cáo hôm nay khác rất lớn với báo cáo ở họp tổng kết cuối năm.
Khi đó chủ yếu nghiêng về hai chữ "tổng kết", đối với kế hoạch sang năm chỉ cần nói đại khái.
Bây giờ, người phụ trách các ban lại phải trình bày tỉ mỉ phân phối nhiệm vụ năm nay, ít nhất phải chính xác tới từng quý, từng Đại khu - đối với Lộ Nam, thì phải chính xác tới từng thị trường mà ban Thị trường nước ngoài có.
Đây không phải chuyện khó khăn gì.
Lộ Nam vốn định làm thêm một thời gian nữa ở Nguyên Xuyên, ít nhất cũng phải khiến ban Thị trường nước ngoài phát triển hừng hực, trong tay cô sao lại không có kế hoạch phát triển tường tận?
Cô đứng ở trên đài, bao quát phía dưới.
Người ngồi phía dưới 80% chức vụ đều cao hơn cô, tuổi cũng lớn hơn cô, nhưng cô không hề sợ hãi.
Ban Thị trường nước ngoài năm nay đương nhiên bành trướng, dựa theo báo cáo trước đó cô gửi, ngoài những thị trường hiện có, thì những thị trường tiềm năng chủ yếu tìm kiếm ở những nước tích cực tham gia Diễn đàn tơ lụa năm nay, ngoài ra chủ động xuất ngoại tham dự triển lãm tổ chức ở những quốc gia khác, còn cả phần nội dung cô từng nhắc trong báo cáo, tập hợp sức mạnh của cả ngành rượu trắng, triển vọng ra biển lớn...
Lộ Nam nói xong, Hạ tổng quay sang hỏi: "Chủ tịch, ngài xem?"
Chủ tịch lúc nghe, giản lược gõ mấy chữ lên laptop trước mặt, để ghi chú.
Không thể không nói, ông ấy mặc dù gần 1 năm chưa tới công ty, nhưng kinh nghiệm hành nghề nhiều năm và ánh mắt vẫn còn đó. Chủ tịch Thẩm ủng hộ ý tưởng của Lộ Nam, quay sang nói với Trần Kiêu ngồi bên phải: "Tiêu chuẩn quốc gia của rượu Hài Hòa qua tháng Giêng cơ bản sẽ được phê duyệt, tiêu chuẩn quốc tế, công ty không có quan hệ gì giúp được, con nỗ lực nhé."
Trần Kiêu gật đầu.
Phần nội dung này kết thúc, Chủ tịch đột nhiên mở miệng: "Tôi còn có khó hiểu. Lúc trước Lộ Nam làm bản báo phân tích tính khả thi của tiêu thụ rượu trên sàn thương mại điện tử, khi đó tôi chỉ nhìn thoáng qua. Không biết cô có thời gian giải thích cho chúng tôi, về chuyện Lệnh Dương và Nhà tiêu thụ Vinh Bảo Tửu Nghiệp của chúng ta hợp tác chung xây dựng sàn thương mại điện tử, cô có ý kiến và suy nghĩ gì? Vinh Bảo Tửu Nghiệp, là Nhà tiêu thụ trọng điểm nhiều năm của chúng ta đấy."
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Lộ Nam.
Lộ Nam nhếch miệng: thế mới đúngg, thế mới là chuyện mà một Chủ tịch tập đoàn nên làm. Hành vi lén lút tìm người dò hỏi, có vẻ không quang minh lỗi lạc.
Cô không sợ bị hỏi, bởi vì trong lòng cô đã có kế sách ứng đối.