Ngay cả dì cả Lộ Nam cũng trêu chọc em ruột: "Chị nhớ mấy năm trước, lúc biết Nam Nam đi làm ở công ty rượu, em còn sống chết bắt nó từ chức, muốn nó về quê thi công chức, bây giờ không bắt nữa à?"
Hoàng nữ sĩ vẻ mặt nhận mệnh, nói: "Tính tình nó, ngồi một chỗ không yên. Giống hệt cha nó."
Có thể vô bi vô hỉ đề cập tới chồng cũ, có thể thấy Hoàng Lệ nữ sĩ thật sự nghĩ thông suốt, bỏ qua chuyện cũ.
"Đúng vậy, Nam Nam và Dương Dương học giỏi, không giống người nhà chúng ta." Dì cả là một người thành thật, cầu thị.
Bà ngoại đang trộn nhân, nói với con gái thứ hai: "Đầu óc con không bằng Nam Nam, phải nghe lời Nam Nam nhiều vào."
"Mẹ, mẹ là bà ngoại ruột của Nam Nam, chẳng lẽ không phải mẹ ruột của con hả!" Hoàng nữ sĩ tỏ ra "con không cần thể diện chắc", thoáng nhìn phòng tắm - con gái mới về nhà đã chui ngay vào tắm.
Hoàng nữ sĩ thấy phòng tắm vẫn có tiếng nước chảy, bèn nói rất khẽ: "Mẹ, mẹ xuất ngoại với bọn con rồi, cháu gái mẹ bận thế nào mẹ không thấy à? Trên máy bay còn làm việc; đi công tác, ngày nào cũng phải bớt thời gian họp video với trong nước. Thực ra, tới giờ con vẫn không mấy ủng hộ nó làm công việc này, thường xuyên tăng ca, có khi phải xã giao tới khuya, uống rượu có ít tới mấy cũng vẫn tính phải uống. Phải, tiền vào tay không tồi, nhưng vất vả cũng là thật, mẹ nhìn nó có phải gầy hơn hồi tháng 7
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/1838197/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.