Các góc quán bar ánh đèn nhiều màu biến ảo, không khí dưới ánh sáng mang vẻ mập mờ mênh mang sương khói.
Tưởng tổng dựa vào sofa, tỏ thái độ nhất định phải được, giống thợ săn quan sát con mồi.
Có thể thấy, hắn ta nhất định không phải lần đầu dùng lợi ích mê hoặc kẻ khác.
Lộ Nam hơi quay sang, bình tĩnh đánh giá họ Tưởng.
Họ Tưởng cho rằng cô đang suy nghĩ, đang cân nhắc.
"Cô nghĩ kỹ mà xem, làm việc lâu ở công ty nào tiền đồ thênh thang hơn. Là công ty ngoài bán rượu ra thì mọi thứ khác đều bình thường, hay là tập đoàn thương mại tổng hợp như Trung Tập chúng tôi?" Tưởng tổng chậm rãi nói: "Cô là người thông minh, ngay cả người ngoài ngành như tôi đều nghe nói, Chủ tịch Nguyên Xuyên vì bệnh mà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bây giờ các xưởng rượu top 2 trong ngành đều đang cướp đoạt thị phần của Nguyên Xuyên, Lệnh Dương càng là nhiều lần cạy nhân thủ của Nguyên Xuyên các cô."
Nghe đoạn thuyết phục này, Lộ Nam cảm thấy thật thú vị.
Người trước mặt này, đầy đủ chứng tỏ cái gì gọi là kiến thức nửa vời - hắn chỉ biết Lệnh Dương đào người, lại không biết Lệnh Dương đào tới những kẻ mà đa phần Trần Kiêu muốn loại bỏ. Càng không biết, Lệnh Dương và Mỹ Lâm ra đơn giá cao nhất đào người với mức lương hậu hĩnh theo năm là ai.
Ôm tâm tính "ta xem mi còn có thể nói gì", Lộ Nam chỉ nhếch miệng.
Tưởng tổng cho rằng mình nói đúng rồi, càng toát ra vẻ cao cao tại thương sâu kín:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/1838168/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.