Trần Kiêu không truy vấn, Lộ Nam thở phào một hơi.
Còn nói tới chính sự, cô thoáng cái định thần: "Em cảm thấy không phải."
Một đáp án, đồng thời trả lời hai vấn đề của Trần Kiêu.
Tên gầy gò không giống lần đầu làm loại chuyện này, càng không giống người do Lâm Kỳ Vĩ sắp xếp - ít nhất chỉ có thể nói là nghe theo ý đồ của Lâm Kỳ Vĩ, chứ không phải do anh ta trực tiếp sắp xếp.
Một sòng bạc lớn như vậy, giữa cấp trên cao nhất và nhân viên thấp nhất còn có mấy tầng quản lý. Ai biết là tầng nào ra vấn đề? Ai biết là sơ sót do không cẩn thận, hay là sơ hở do có người cố ý tạo ra?
Lộ Nam nghiêm mặt nói: "Lâm lão tiên sinh lúc chiều tách ra, từng bảo chúng ta ông ấy phải đi xử lý chút chuyện riêng; vừa rồi em nghe ông ấy biểu lộ, người phụ trách công việc hàng ngày ở sòng bạc Vân Đình là con trai ông ấy, cũng chính là Lâm Kỳ Vĩ tiên sinh. Từ buổi chiều chúng ta lên núi, nhìn thấy sòng bạc Vân Đình hết thảy như thường, bất luận là thiết bị giải trí hay nhà hàng, thương trường, khách sạn, sòng bạc... đều gọn gàng ngăn nắp, càng huống hồ bây giờ khu giải trí đang mùa ế khách, không cần bỏ ra quá nhiều tinh lực. Mà hợp đồng giữa chúng ta và sòng bạc Vân Đình không lớn, không tới mức làm phiền ông ấy phải đích thân đi theo, còn phải ngồi máy bay rồi chuyển xe hơi giày vò. Như vậy Lâm lão tiên sinh nói chuyện riêng cũng rõ ràng, em phỏng đoán cái gọi là chuyện riêng đại khái liên quan tới con trai - cũng chính là, liên quan tới việc xảy ra tối nay."
Trần Kiêu gật đầu, nói ra cái nhìn: "Thoạt đầu, anh không nghĩ tên gầy gò đầu trâu mặt ngựa đó là người do sòng bạc sắp xếp tóm chuột - không, xác thực mà nói, là Lâm Kỳ Vĩ sắp xếp riêng. Ban nãy nghe giải thích như vậy, trong lòng anh khá buồn bực, sòng bạc Vân Đình là một trong top 10 sòng bạc lớn nhất thế giới, không nên dùng thủ đoạn lén lút như thế. Chính như em nói, chuyện này lan truyền, người ngoài sẽ không quan tâm tới tóm chuột gì đó, chỉ cảm thấy sòng bạc lớn thế này, còn không dám để khách thắng. Giống như chuyện Nguyên Xuyên gặp phải vào tháng Giêng, tường đổ mọi người đẩy. Càng là công ty lớn, càng sợ bê bối quấn thân, huống hồ, các nước / khu vực trong Đông Nam Á lại không phải không có sòng bạc khác, e rằng rất nhiều sòng bạc muốn giành khách của Vân Đình, ngay cả trong Malaysia, mặc dù có người theo đạo không đánh bạc, nhưng những dân tộc khác thì sao? Họ sẵn sàng để kho vàng kho bạc cho người nước ngoài nắm giữ?"
Trần Kiêu nói đúng một nửa, nhưng anh hiển nhiên đánh giá thấp dân chúng khoan dung với những hành vi giẫm lên giới hạn thế này.
"E rằng không chỉ như vậy. Nếu chỉ là cửa hàng lớn lừa khách, chờ một thời gian nữa chuyện lắng xuống, cũng không có ảnh hưởng gì, Vân Đình mở cửa thì cứ mở cửa, ngày thu xô vàng thì vẫn ngày thu xô vàng. Nhưng nếu có chuyện lớn hơn, tính chất ác liệt hơn lộ ra thì sao?" Lộ Nam bất giác tay chống quai hàm, cố gắng nhớ lại tin tức quốc tế đời trước trong khoảng thời gian này.
Trí nhớ của cô luôn luôn tốt, ngoài thói quen liên tưởng, còn có thói quen ghi tạc trong đầu mỗi sự kiện lớn xảy ra trong năm theo từng tháng, nếu so sánh não người với máy tính, chia làm mấy ổ cứng, thì ổ cứng của Lộ Nam nhất định là gọn gàng ngăn nắp, chia tài liệu theo từng folder với ngày tháng năm!
"Em cảm thấy việc này rất kỳ quặc. Giống như, có người cố ý dẫn Lâm lão tiên sinh tới đây vậy." Lộ Nam nheo mắt, nói từng câu từng chữ.
Đáng tiếc đời trước thời gian này cô mới vặn ngã Trương Phi.
Cô mới lên làm giám đốc thành phố Cự Giang, đa số tinh lực đều ở trấn an Nhà tiêu thụ, cùng với bảo vệ tình cảm với khách...
Nhưng khi đó nhờ "phúc" các Nhà tiêu thụ - Nhà tiêu thụ ở Cự Giang đa phần đều là đàn ông trung niên, nữ cường nhân trong ngành rượu trắng như Điền Ái Trân dù sao cũng là số ít.
Những người đàn ông trung niên này ở cạnh nhau, cũng đâu phải ngày nào cũng đứng đắn bàn chuyện kinh doanh?
Bọn họ quen biết Lộ Nam 2 năm, đối với cô gái trẻ tuổi, chịu liều mạng thì cũng tôn trọng vài phần, hầu như sẽ không vui đùa nam nữ quá trớn, nhưng khó tránh khỏi thích tỏ ra "thông thái" trước mặt cô gái trẻ đẹp.
Vì không cho khó khăn lắm mới có cơ hội đối thoại bình đẳng với Nhà tiêu thụ, lại vì thiếu hụt tri thức nào đó mà bị coi thường, cô tốn thời gian bù đắp tri thức, lúc nói chuyện trời đất với họ, thỉnh thoảng biểu lộ ra rất có hứng thú về chính trị trong ngoài nước, quân sự, hơn nữa còn có hiểu biết nhất định.
Chỉ dựa vào cái này, cô quả thật còn nhớ lại một chút nội dung có lẽ hữu dụng!
Tầm này đời trước, có tin tức lớn ở Malaysia - tin tức từng hiện lên trên app TQ.
Có 2 tin, cô từng ấn vào xem qua, nhưng lúc đó chỉ nhìn lướt qua, bây giờ chỉ nhớ rõ tiêu đề và đại khái nội dung mà thôi.
Một là, quốc lộ quanh núi dưới chân sòng bạc Vân Đình một đêm nào đó xảy ra tai nạn giao thông, dẫn tới 1 người chết, 1 người bị thương, sau đó, sòng bạc ngừng kinh doanh chỉnh đốn 7 ngày.
Một cái khác, là cảnh sát Malaysia phá hủy ổ buôn người, ổ này chủ yếu ra tay với du khách trẻ tuổi tới Malaysia du lịch, cách thức thường thấy là lừa gạt tín nhiệm của họ, sau đó lừa bán.
Về cái thứ hai, năm đó khách hàng của Lộ Nam còn hết sức thần bí mà nói, e rằng người bị lừa bán không chỉ đơn giản bị đòi tiền chuộc hoặc bị đưa tới khu khai thác mỏ hoặc buôn bán t1nh dục, có kẻ không may mắn có khi còn bị cướp nội tạng.
Lúc đó, hai tin này tách ra.
Nhưng bây giờ, trực giác nói với Lộ Nam, e rằng không đơn giản như vậy.
Dù sao Lộ Nam năm đó nhìn thấy tin tức còn hết sức tò mò, nhìn quy mô tai nạn giao thông, 1 người chết 1 người bị thương còn chưa tới mức tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy tới sòng bạc Vân Đình - ở đây không phải nói 1 mạng người không đáng giá, mà chỉ đang suy đoán trình độ nghiêm trọng của hậu quả do vụ việc mang lại. Truyện Cung Đấu
Không thể nghi ngờ rằng, người chết khẳng định không phải Lâm lão tiên sinh, cũng không phải Lâm Kỳ Vĩ, bằng không tiêu đề không chỉ đưa tin con số thương vong, tất nhiên phải thêm chữ to "phú ông Thái Lan gốc Hoa" hoặc "con trai phú ông". Hơn nữa có thêm bằng chứng Nitroglycerin, e rằng bây giờ Lâm lão tiên sinh cần nhất là nghỉ ngơi, thông thường sẽ không rời khỏi sòng bạc Vân Đình, càng khỏi cần bàn tới đêm khuya lái xe rời đi.
Bởi vậy có thể kết luận, người bị thương cũng tuyệt đối không thể là Lâm lão tiên sinh hiện nay thân thể không khỏe.
Nhưng người chết nhất định có quan hệ mật thiết với Lâm lão tiên sinh, bằng không sòng bạc lớn như vậy cũng không thể vì thế mà ngừng kinh doanh.
Nói là ngừng kinh doanh chỉnh đốn, tạm đóng cửa 7 ngày, nhưng có vẻ càng giống vì tế bái người chết hoặc tránh đầu sóng ngọn gió mới đóng cửa.
[1 chết 1 thương, rốt cuộc là ai?]
[Nếu biết sẽ liên quan tới chuyện này, ta nhất định học thuộc toàn bộ bài báo!]
Lộ Nam tự lẩm bẩm: "Chúng ta suy đoán một lần. Lâm Kỳ Vĩ sắp xếp người tóm chuột ở sòng bạc, căn cứ vào tiền đề "nhất định sòng bạc có chuột", thủ hạ của anh ta liệu có thể vì làm ra thành tích giao lên cấp trên, giao cho ông chủ, mà nhất định phải làm ra thu hoạch. Mỗi ngày bắt được chuột, mới chứng tỏ họ có năng lực, có bản lĩnh. Chuột bị bắt được sẽ xử lý thế nào?"
Lộ Nam nhìn Trần Kiêu.
Cách làm của tên gầy gò đó có vẻ liều lĩnh, nhưng hợp lý - mấy con chuột thông thường có thể "đào" được bao nhiêu tiền đánh bạc? Một buổi tối phí sức lao động được mấy chục nghìn? Hay mấy trăm nghìn?
Nếu luận về mức tiền đánh bạc, đương nhiên phải là sảnh khách quý.
Chỉ là, lúc trước đã nói, vào sảnh khách quý của Vân Đình không dễ, có thể tiến vào không phú thì quý, còn có một loại người là con nghiện cờ bạc thâm niên. Bất luận là ai trong số 3 kiểu người này, đều không phải kiểu người dĩ hòa vi quý. Đối đãi người ở sảnh khách quý, cũng không thể dùng thủ đoạn cứng rắn, mà phải dụ dỗ, lừa người ra khỏi sảnh rồi hẵng nói.
Lừa xong, đương nhiên không có gì tốt đẹp, bị "giáo huấn" một trận chắc đều là nhẹ? Biến thành người mất tích, dường như cũng không quá đột ngột?
"Như vậy, suy đoán tiếp, nếu hành vi bắt chuột có thể mang lại ích lợi cho sòng bạc Vân Đình hoặc một nhóm người trong sòng bạc này - không chỉ bù lại tổn thất, còn có lợi nhuận rất nhiều kiểu khác thì sao?" Trần Kiêu dường như cũng sờ tới một góc, thăm dò.
Lộ Nam cụp mắt, căn cứ vào buổi tối cô bị người khác đánh giá qua ánh mắt mấy lần: "Em cũng nghĩ vậy."
"Cho nên, chúng ta bị lựa chọn, nguyên nhân rất lớn vì hai ta thoạt nhìn trẻ tuổi, xa lạ, vừa thấy liền biết không phải khách quen của sòng bạc." Trần Kiêu nhìn Lộ Nam: "Ngoài ra, tướng mạo hơn người, ăn mặc bình thường."
Chỉ kém trên mặt viết: cừu non, mổ đi.
Lộ Nam nhìn chiếc IWC giá cả chừng 500-600 nghìn tệ trên cổ tay anh, cùng với chiếc Mido chừng 100 nghìn tệ mà trước khi vào phòng tắm cô lấy ra đặt ở đầu giường, bổ sung: "Còn không giàu lắm."
Trần Kiêu theo ánh mắt Lộ Nam nhìn về phía đồng hồ hai người họ, như vậy thoạt nhìn, dường như quả thật có phần keo kiệt.
"Nghĩ đến cái lợi đi, đã biết vấn đề không ở phía Lâm lão tiên sinh, bởi vì người bên cạnh ông ấy đều biết chúng ta đồng hành với ông ấy. Ngay cả anh cũng thừa nhận, với vẻ ngoài của chúng ta, cũng không phải là hạng người chỉ nhìn thoáng qua là đã quên phải không?" Nói tới đây, Lộ Nam còn nhoẻn cười.
Trần Kiêu đương nhiên phụ họa, anh biết, Nam Nam vốn thích soái ca, khụ khụ: "Phải, theo tìm hiểu, Lâm lão tiên sinh cư trú dài hạn ở Thái Lan, người bên cạnh ông ấy phải đáng tin, ít nhất sẽ không nhúng tay vào chuyện của Vân Đình, bằng không lần này ông ấy cũng sẽ không vội vã chạy tới."
"Như vậy, vấn đề kế tiếp." Lộ Nam ngước mắt nhìn Trần Kiêu.
Trần Kiêu nói tiếp: "Kế tiếp, phải xem Lâm lão tiên sinh có thể điều tra được gì. Sau lưng tên gầy gò rốt cuộc là ai. Nhưng Nam Nam, chúng ta chỉ là khách qua đường, đừng trộn lẫn quá sâu, miễn cho gặp phải nguy hiểm."
Lộ Nam hiểu rõ.
Cô quả thật có tinh thần trượng nghĩa, nhưng không nhiều, chỉ nảy sinh với tiền đề có thể bảo vệ tự thân.
Dù sao đời trước cô không dính vào, ổ buôn người đó cũng bị phá hủy, cô không cần bận tâm... Nhưng tai nạn giao thông trên quốc lộ đường núi Vân Đình, cô lại đắn đo, là người bên cạnh Lâm lão tiên sinh, hay là người bên cạnh Lâm Kỳ Vĩ? Có cần quan sát thêm?
Tâm tư Lộ Nam xoay chuyển rất nhanh, bỗng nghe thấy Trần Kiêu ho nhẹ: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta với Lâm lão tiên sinh chỉ có quan hệ hợp tác. Muộn rồi, ngủ đi."
Lộ Nam ngẩng đầu: "Ngủ ngon."
Trần Kiêu lại gần hôn lên khóe miệng cô, hết sức trân trọng sờ má: "Ngủ ngon."
Anh rất may mắn, lần này anh tới đây cùng cô, nếu không anh quả thật không dám tưởng tượng, Nam Nam liệu có gặp phải nguy hiểm hay không.
...
Trưa hôm sau, Lâm Kỳ Vĩ mở tiệc chiêu đãi nhân viên Nguyên Xuyên.
Nhóm trợ lý Địch căn bản không biết chuyện mà lãnh đạo hôm qua gặp phải, trong lòng còn thầm giật mình: hôm nay tiêu chuẩn bữa ăn có vẻ cao hơn một bậc so với lúc ở Thái Lan.
Hôm nay đông người lắm miệng, chỉ bàn luận công việc.
Hồng Vĩ tối qua hết sức cần mẫn gửi báo cáo làm việc hàng ngày cho Lộ tổng.
Lộ Nam buổi sáng dậy đã thấy.
Cô hiện giờ coi như hài lòng với Hồng Vĩ chủ động tích cực làm việc.