"Vậy chúng ta chơi cái khác đi." Trần Kiêu không biết từ bao giờ đã có thói quen tốt đẹp, vô cùng tự nhiên ăn nốt đồ ngọt và kem mà Lộ Nam ăn không hết, anh đề nghị.
Thành phố giải trí ngoài sòng bạc, còn có rất nhiều thứ khác.
Lộ Nam suy nghĩ một lát, cho dù bị cấp dưới nhìn thấy cũng không sao, bèn vui vẻ đồng ý.
Hai người họ có rất nhiều điểm tương tự.
Hoàn cảnh gia đình tương tự, tính cách tương tự, phương thức tư duy tương tự, sở thích cũng giống nhau... đều có tướng mạo ngoan ngoãn mà người lớn sẽ thích, nhưng có trái tim xao động, hoàn toàn không tương xứng với bề ngoài.
Vận may của cô cho dù không ở sòng bạc cũng vẫn còn nguyên, bất luận đi đâu chơi với Trần Kiêu, đều có thể hoàn mỹ tránh được nhân viên công ty.
Trần Kiêu và Lộ Nam chơi rất vui vẻ, nhưng bầu không khí chỗ cha con họ Lâm thì không tốt như vậy.
Lâm Kỳ Vĩ nghi vấn và rống giận khiến cha già giật nảy mình.
A Vĩ còn định khuyên giải, nhưng tuyệt đối không ngờ bản thân lại biến thành ngòi nổ giữa họ, hiện giờ thấy thế, anh ta chỉ có thể cúi đầu nói với Lâm lão tiên sinh: "Ông chủ, trà lạnh, tôi đi pha ấm khác." Kỳ thực là tránh đi, để cha con họ ở riêng với nhau.
Tới khi trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Lâm lão tiên sinh hít sâu mấy hơi: "Tên khốn nào chia rẽ ly gián?"
"Không có ai cả, là con suy nghĩ rõ ràng."
"A Vĩ đi theo cha gần 30 năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/1838070/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.