[Đây là tình hình gì?]
[Chúng ta xông vào nơi phụ tử thiên luân, toàn gia vui vẻ?]
[Không không không, bầu không khí này không đúng.]
Lộ Nam chỉ nhìn lướt qua, đã thu tình hình trong nhà vào mắt.
A Vĩ gật đầu với người dẫn đường, đối phương bèn ngoan ngoãn lui ra.
Trần Kiêu vốn cho rằng chỉ là gặp phải "điệp mã tử", liếc nhìn Lộ Nam, tiến lên trước, chào hỏi Lâm lão tiên sinh.
*Điệp mã tử: Chỉ người trợ giúp sòng bạc giới thiệu khách mới, k1ch thích họ tham gia chơi, đồng thời giới thiệu nghiệp vụ cho vay.
Buổi chiều tách ra còn nói có việc riêng cần xử lý, Lâm lão tiên sinh cũng không ngờ tối nay lại gặp lại người Nguyên Xuyên, ông ấy xấu hổ nói: "Trần tổng, Lộ tổng. Thật ngại quá, tối nay khiến hai người hoảng sợ."
Trần Kiêu không mấy để ý, nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi, cũng không phải việc to tát gì, ngài không cần bận tâm."
"Trần tổng nói vậy, càng khiến tôi vô cùng xấu hổ. Mở cửa làm ăn, sao có thể đãi khách như vậy? May mắn tối nay là cậu và Lộ tổng, nếu không, chuyện này cũng không biết giải quyết thế nào." Lâm lão tiên sinh thở dài một hơi.
Ông ấy nói vậy không sai, vừa rồi chuyện xảy ra ở sảnh khách quý, quả thật khiến người khó chịu.
Lộ Nam ho nhẹ một cái, Trần Kiêu biết cô có lời muốn nói, bèn nghiêng người ra chút, lộ ra người lúc trước bị anh chắn (bảo vệ).
Lộ Nam biết, Trần Kiêu vừa rồi trả lời tương đối phù hợp với thân phận đối tác kinh doanh, việc lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-khi-moi-vua-nhap-chuc/1838065/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.