Chương trước
Chương sau
Lộ Nam nhìn Hoàng Hạo: "Xin hỏi Tổng giám đốc Hoàng, tôi căn bản không nhận được thù lao từ công thương nghiệp Hoa Mậu, sao lại có thể nói tôi kiêm chức?"
Mọi người trong phòng họp thầm nhủ: tới rồi tới rồi! Có thể bằng sức một người chống đỡ một ban mới thành lập, Lộ Nam không phải hạng tầm thường. Sao có thể "ngoan ngoãn bị đánh" chứ! Lão Hoàng lần này, chỉ e đá phải ván sắt.
Còn chuyện Hoàng Hạo nói tới việc kiêm chức - nghe xong bằng chứng của Hoàng Hạo, mọi người căn bản không coi là nghiêm trọng.
Giả dụ là họ đi, ai lại không bắt tay với người khác đầu tư nhà hàng hay cửa hàng Danh yên tửu kiếm tiền chênh lệch đây.
Chỉ là hiếm có người như Lộ Nam, trở thành cổ đông "có thể điều tra" của công ty khác.
Quy củ công ty không cho phép kiêm chức, kỳ thực mọi người ngầm hiểu mà không nói, ngầm hiểu mà không nói thôi!
"Chia lãi cổ phần lại không nhất định đổi sang tiền mặt, cô nói không lấy là không lấy? Biết đâu đổi thành thứ khác? Theo tôi được biết, Lộ tổng vào làm chưa tới nửa năm đã mua xe xịn, còn mua mấy căn phòng ở Hải Lâm." Kỳ thực Hoàng Hạo lúc này đã có phần hoảng loạn, nói không lựa lời.
"Tổng giám đốc Hoàng nói hình như cũng có lý. Tuy nhiên hết thảy đều phải căn cứ vào tiền đề "bản thân tôi đi ngược lại đạo đức nghề nghiệp giành lấy thù lao nên mới kiêm chức". Nhưng căn cứ vào nguyên tắc ai cáo trạng ai đưa ra bằng chứng, ngài muốn tố cáo tôi, mời cung cấp bằng chứng, mà không phải suy đoán. Tổng giám đốc Hoàng, ngài dùng chữ "biết đâu", chả khác gì vô căn cứ." Lộ Nam nói giọng bất đắc dĩ, ngược lại tô đậm Hoàng Hạo nói năng không theo lý lẽ.
Hoàng Hạo đỏ mặt: vô căn cứ, lão đây dù không đọc sách nhiều, nhưng vẫn nghe qua "Nhạc Phi truyện"! Con mụ này nói năng nghe văn vẻ, nhưng thực tế rất ác độc!
Lộ Nam search website tìm kiếm thông tin công ty, thu nhỏ phạm vi kiểm tra, rất nhanh, tên cô xuất hiện trên trang web.
Trang web tải xong, Lộ Nam cười khẽ, đưa cho mọi người xem: "Thông tin của Tổng giám đốc Hoàng có vẻ không đầy đủ, để tôi bổ sung cho. Ngài... không chú ý tới sao? Một vị cổ đông khác của công thương nghiệp Hoa Mậu cũng họ Lộ."
Một tiếng "ngài" này kỳ thực tràn ngập châm chọc. Lộ Nam cười với Hoàng Hạo, nhã nhặn lễ phép như khi mới vào phòng họp, nhưng Hoàng Hạo ngồi cạnh cô lại cảm thấy dày đặc hàn ý.
"Không sai, chúng tôi có quan hệ cha con." Lộ Nam gật đầu nhẹ, giải thích với mọi người: "Tổng giám đốc Hoàng vừa nói tới xe và phòng, hoặc nhiều hoặc ít đều liên quan tới cha tôi. Tôi nghĩ, phụ huynh trợ cấp con cái một ít tiền tài, không vi phạm pháp luật hay quy định công ty phải không."
A? Này! Này?!
Mọi người phản ứng đầu tiên là: không ngờ nha, Lộ Nam lại cũng là phú nhị đại. Nhưng điều kiện gia đình đã không tệ, sao lại còn làm nghiệp vụ viên bán rượu? Phải biết, ngành này đối với con gái xinh đẹp, thật sự không hữu hảo, đa phần mọi người đều mang thành kiến nhìn vào những người phụ nữ làm rượu.
Nếu không phải bầu không khí trong phòng họp rất nghiêm túc, Lý tổng của ban Nhãn hiệu Nan Đắc Hồ Đồ thật muốn cắn hạt dưa.
Mới châm chọc người ta là gian thần, Lộ Nam lại bày ra vẻ mặt vô tội: "Nếu Tổng giám đốc Hoàng nhất định kêu đây cũng là kiêm chức, vậy tôi không còn gì để nói."
Vấn đề cổ phần - giải quyết.
Dễ như trở bàn tay.
Hoàng Hạo nhìn ánh mắt mọi người, ngược lại bình tĩnh lại, đã tới bước này, đã đắc tội cánh tay đắc lực của thái tử gia, tâm phúc của công ty, đương nhiên chỉ có thể kiên trì tới cuối.
Anh ta im lặng cắn răng: được, cổ phần công ty công thương nghiệp kia thuộc về danh nghĩa của cô trước khi vào làm Nguyên Xuyên, vậy hai việc khác, tôi xem cô giải thích thế nào!
"Về vấn đề cổ phần là tôi chưa hiểu rõ, tôi ở đây xin lỗi Lộ tổng." Hoàng Hạo bỏ qua chủ đề này, nắm chặt vấn đề thứ hai: "Nhưng trong tư liệu còn đề cập tới cửa hàng của cô ở Ô thành, giấy phép đăng ký kinh doanh ghi là năm trước, khi đó cô đã là giám đốc thành phố Hoa An. Lộ tổng, cô quả thật là kiêm chức rồi nhỉ? À, nghiêm khắc mà nói, đây là hành vi đầu tư kinh doanh. Trong lúc nhậm chức còn phải rút ra tinh lực để ý cửa hàng, nhất định rất mệt phải không? Hay là, ngài lại muốn giải thích với các vị lão tổng, cửa hàng ở Ô thành của ngài đồng dạng cũng không lấy thù lao, nó... là sản nghiệp của mẹ ngài?"
Nửa câu sau, Hoàng Hạo không nhịn được châm chọc.
Trần Kiêu cười lạnh: "Bất luận Lộ Nam rốt cuộc có kiêm chức hay không. Nếu cô ấy trong trường hợp còn phải bận tâm sự nghiệp khác, còn có thể khiến rượu Nguyên Xuyên xuất sắc như thế ở Hoa An, bản thân tôi sẽ không có chút ý kiến nào với việc "kiêm chức" không liên quan tới ngành rượu trắng này."
[Cảm ơn vị đối thủ giống như heo này - Hoàng Hạo.]
[Càng phải cảm ơn những cơ quan hữu quan ở Hải Lâm và Hoa An, vẫn luôn bảo mật thông tin công dân không tệ.]

[Cái này mới khiến cho có kẻ vất vả nửa ngày, chỉ điều tra được chút vụn vặt mà thôi.]
Lộ Nam lẳng lặng mỉm cười với Trần Kiêu, biểu thị có thể thoải mái ứng phó.
Kế tiếp, cô hết sức bất đắc dĩ thừa nhận: "Tổng giám đốc Hoàng, ngài đoán đúng rồi."
Mọi người sợ hãi??? Cái gì, cái quái gì?
"Đã nói tới đây, tôi cũng không cần phải che giấu nữa. Tổng giám đốc Hoàng nói tôi có cửa hàng ở Ô thành, kỳ thực là sản nghiệp của mẹ tôi. Bởi vì TTTM Ô thành lúc chọn hộ kinh doanh, một người chỉ có một vị trí đăng ký, cho nên mẹ tôi mượn danh nghĩa của tôi, mở thêm một cửa hàng, cũng nhiều thêm một khả năng trúng thăm." Lời Lộ Nam nói, toàn bộ có bằng chứng.
Cửa hàng ở phố chuyên doanh Hoa An, là Hoàng nữ sĩ ra mặt ký hợp đồng.
Sau khi TTTM quốc tế Ô thành chia cửa hàng, cửa hàng trên danh nghĩa của Lộ Nam, toàn bộ công việc lắp đặt, cho thuê đều do Hoàng nữ sĩ lo liệu.
Việc này, có giấy ủy thác Lộ Nam trao quyền cho Hoàng nữ sĩ làm bằng chứng.
[Ngu ngốc, luận giữ lại bằng chứng văn tự, ta là chuyên nghiệp.]
Mẹ nó, quá tà môn rồi, một cái là của cha, một cái là của mẹ, nhà bọn họ trời sinh làm buôn bán sao?!
Những người khác... cũng không mấy tin tưởng! Trùng hợp quá đi?
Lộ Nam rất nhạy bén với tâm tư của người khác, cô cũng biết, này đại khái là tình tiết mà phim truyền hình cũng không dám có, thế là quay sang bảo Hạ tổng: "Hạ tổng, tại sao hai việc này lại trùng hợp như thế, tôi có thể giải thích rõ ràng cho công ty."
"Vừa rồi tôi đã nói, cổ phần công thương nghiệp Hoa Mậu do tôi nắm giữ khi học lớp 12. Khi đó cha mẹ tôi ly hôn, mẹ tôi muốn đảm bảo quyền lợi cho tôi và em trai, nhưng cha tôi lại cố gắng duy trì tính hoàn thiện của sản nghiệp, cho nên ngoài việc chia tài sản cố định, vẫn luôn giằng co không dứt về cổ phần công ty mà họ cùng lập nghiệp. Cuối cùng, đạt được thỏa thuận, công ty cổ phần chia làm ba, cha tôi, tôi, em trai, mỗi người một phần. Vì em trai tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên, tất cả 33.5% cổ phần đều do tôi cầm thay, đến khi nó tròn 18 tuổi, tôi sẽ trả lại cho nó, tất cả thứ này ngoài viết trên điều lệ công ty, còn có văn bản công chứng giữa tôi và cha. Còn mẹ tôi, sau khi ly hôn muốn làm ăn nhỏ, tôi xuất phát từ suy nghĩ lạ không bằng quen, nên mới đề nghị bà ấy làm Nhà tiêu thụ rượu cỡ nhỏ trước, rồi dần dần làm sang các ngành nghề khác. Tôi thừa nhận đề nghị lúc đó quả thật có tư tâm, bởi vì tôi rất coi trọng ngành rượu trắng, coi trọng rượu Nguyên Xuyên. Càng huống hồ bà ấy là mẹ tôi, thỉnh thoảng tham mưu chuyện làm ăn, hoặc cần tôi giúp đăng ký giấy tờ, thì đã sao?"
Có khả năng lên tới chức vụ ngồi đây, không ai lại không rõ như lòng bàn tay chuyện nhà Chủ tịch, ít nhất đều biết thái tử gia hiện giờ giữ cổ phần bắt nguồn từ đâu.
Lộ Nam giải thích hợp tình hợp lý, hơn nữa quá mức chân thật.
Bọn họ đều không nhịn được lén ngắm Trần Kiêu - quả thực chính là bản sao của anh ta!
Cuối cùng, Lộ Nam nói năng có khí phách: "Phòng làm việc Hoa An đặt ở nội thành Hoa An, Ô thành cách Hoa An cũng tầm 40-50km. Trong lúc đảm nhiệm giám đốc thành phố Hoa An, mỗi tuần ít nhất có 60% trở lên thời gian tôi ở Hoa An, còn lại thời gian là tới các đô thị cấp huyện xung quanh, căn bản không tồn tại chuyện ở Ô thành dài hạn, sơ sót công việc bản chức, công ty có thể tra xét báo cáo công việc và giấy tờ hóa đơn xăng dầu mỗi tháng của tôi, cùng với biên lai qua cao tốc, hóa đơn khách sạn ở lại khi đi công tác. Nếu tôi quả thật lợi dụng việc công mà làm việc tư, tôi sẵn sàng nhận trừng phạt của công ty."
Lộ Nam vừa nói ra, quần chúng ăn dưa trong phòng họp thầm kêu "diệu": nếu Lộ Nam nói thật, đủ có thể thấy cô ấy làm việc mạch lạc, lâm nguy không loạn; nếu Lộ Nam không nói thật, quả thật có đầu tư ở Ô thành, vậy càng chứng minh cô ấy làm việc rất cẩn thận, lo trước tính sau.
Cộng thêm những lời ban nãy của Trần tổng, mọi người đều vô cùng tán đồng: nếu thuộc hạ của họ có người trong vòng 1 năm có thể tăng thành tích lên gấp 3, gấp 4, bọn họ mới mặc kệ trong nhà họ có nghề phụ gì - chỉ cần không làm Nhà tiêu thụ của đối thủ, không bán tháo hàng của công ty là được.
Đầu óc Hoàng Hạo mau chóng chuyển động, phải rồi! Còn có một điểm có thể công kích Lộ Nam: "Xuất nhập khẩu Uy Cấu! Cô vừa rồi cũng nói, công ty thương mại ký hợp đồng hải ngoại sớm nhất với chúng ta, chính là mẹ cô mở phải không? Nghiệp vụ viên và Nhà tiêu thụ dù sao cũng phải tránh hiềm nghi chứ? Cô nói cửa hàng ở Ô thành là của mẹ cô, vậy vị Hoàng nữ sĩ này thật là nữ cường nhân tài giỏi, kinh doanh rộng tới vậy, vừa làm Nhà tiêu thụ rượu, vừa làm công ty thương mại, còn mỗi một bước đều đi theo cô tới các thành phố khác nhậm chức, mẹ cô chắc sẽ không tới BK làm ăn đâu nhỉ?"
Hoàng Hạo chỉ kém chỉ vào cái mũi Lộ Nam nói: cô lợi dụng việc công làm đầy túi riêng.
Vừa rồi vẫn là "ngài", bây giờ đã nói "cô", học "trà khí" đều học không giống, tâm cơ khôn ngoan chỉ thường thôi.
Lộ Nam vừa rồi chỉ nói tới Hoàng nữ sĩ ký Nhà tiêu thụ, nhưng không nói tên Uy Cấu.
Hoàng Hạo đã nói quá nhiều thứ mà trụ sở Nguyên Xuyên khó biết, không ở tỉnh Kiềm Giang thì không thể biết, đã lộ ra dấu vết.
Nếu nói, thoạt đầu Lộ Nam còn hoài nghi liệu có phải tên ngốc Lương Hi Minh muốn hái quả đào của ban Thị trường nước ngoài (Lộ Nam: xin lỗi, đánh giá quá cao),như vậy bây giờ cô đã đổi đối tượng hoài nghi - so với Lương Hi Minh, Đồng đại khu hiềm nghi lớn hơn.
Đã vậy, không bằng lừa gạt một chút.
Lộ Nam ra vẻ tò mò: "Lúc trước tôi cạnh tranh vị trí giám đốc thành phố Hoa An, chính là để tránh hiềm nghi. Khi đó Tổng giám đốc cấp tỉnh Hướng Vân Phong mới bị sa thải, tôi trực tiếp thực hiện phỏng vấn cạnh tranh với Đại khu. Biện pháp này, vẫn là Đồng đại khu chỉ cho tôi. Sao, Đồng đại khu không nói với anh ư?"
Hoàng Hạo buột miệng: "Không thể, Đồng đại khu không nói như vậy, ông ta nói cô chủ động đề ra, hiển nhiên sớm có dự..." Mưu.
[Trúng kế~]
Lộ Nam chớp mắt, nhìn sang Hạ tổng.
Mọi người trong phòng họp không nghĩ ăn dưa, lại ăn được một quả dưa lớn như vậy! Lão Đồng điên rồi? Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người.
Trần Kiêu hơi nhíu mày, cũng liếc Hạ tổng.
Hạ tổng nói với quần chúng ăn dưa: "Trần Kiêu, Lộ Nam, Hoàng Hạo, 3 người ở lại, những người khác đi làm việc đi. Chuyện vừa rồi, đều ngậm chặt miệng, được chứ?"
Mọi người biết nặng nhẹ, chăm chú đồng ý.
Lộ Nam còn tạ lỗi với mọi người lưu luyến, không muốn rời đi: "Ngại quá, bởi vì chuyện của tôi, lãng phí thời gian của mọi người."
Mọi người đều không nói gì, chỉ có Lý tổng của Nan Đắc Hồ Đồ an ủi cô: "Công bằng tự tại nhân tâm." Dường như người vừa muốn cắn hạt dưa không phải ông ta.
...
Hạ tổng ra lệnh giữ kín vẫn có tác dụng, mọi người đều là lãnh đạo cấp cao trong công ty, biết tính nghiêm trọng của vấn đề, ra ngoài tự nhiên sẽ không nhắc tới Đồng đại khu.
Nhưng đợi việc này trôi qua, nội bộ Nguyên Xuyên liệu có lan truyền Lộ tổng của ban Thị trường nước ngoài là "bạch phú mỹ sa cơ" hay "bản sao thái tử gia"? Như vậy thì không chắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.