Hôm đó Trình Nguyên uống rất nhiều rượu, đến cuối mọi người muốn can ngăn nhưng không ai dám lên tiếng khuyên, thời điểm tan cuộc, Lưu Giác và Lý Dương đều thầm lo, với đà nốc rượu này Trình Nguyên sẽ ‘đông’ một tiếng đứt mạch máu ngã oạch ra đất mất.
Nhưng mà bọn họ phải thất vọng rồi.
Vẻ mặt Trình Nguyên hoàn toàn bình thường, nhẹ nhàng cất bước ra khỏi gian phòng, lên xe Lưu Giác.
Tại sao lại là xe Lưu Giác… Vì Lưu Giác gọi điện bảo tài xế đến đón gã, gã cũng uống rượu, lái xe sẽ rất nguy hiểm, nên sẵn tiện mời Trình Nguyên có giang mình về nhà.
Dọc đường đi, Lưu Giác không nhịn được cứ liếc nhìn Trình Nguyên, nhưng Trình Nguyên vẫn duy trì vẻ mặt không chút biểu cảm, tựa vào lưng ghế.
Xe chạy đến căn hộ ven bờ hồ của Trình Nguyên rất nhanh, Lưu Giác lo lắng cho Trình Nguyên, thấy hắn xuống xe, gã cũng phải bám theo sau, “Nguyên thiếu, anh có ổn không? Để em đưa anh lên?”
“Ha?” Trình Nguyên mỉm cười, âm cuối hơi cất cao, thanh tuyến có phần trêu người, “Mày cảm thấy thế nào?”
Lưu Giác ngập ngừng, tuy nhìn qua dáng vẻ Trình Nguyên trông rất bình thường, thế nhưng… Trời mới biết tên xà tinh bệnh này có lúc nào được ‘bình thường’ đâu!
Chần chờ một lúc, Trình Nguyên đã bước đi thật xa, Lưu Giác dõi theo Trình Nguyên quẹt thẻ tiến vào thang máy căn hộ, gã gãi gãi mũi, chắc là không có chuyện gì lớn nhỉ, liền lên xe.
Trình Nguyên nhẹ nhàng đi thẳng một mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-gap-ga-than-kinh/2514958/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.