Ra khỏi phòng ngủ, trước tiên Cố Diễn gọi cho Trình Nguyên, hỏi hắn đang ở đâu.
Trình Nguyên trầm lặng một cách kỳ lạ, rồi nhỏ nhẹ nói với Cố Diễn hắn đã lạc đường rồi.
Quả thực Cố Diễn muốn cười té ghế, chưa đầy nửa tháng không gặp, chỉ số thông minh của Trình Nguyên sao trở nên đáng lo như thế rồi?
Cuối cùng Cố Diễn hỏi Trình Nguyên mô tả những tòa nhà xung quanh, đại khái xác định đối phương đang ở phố kinh doanh, sau đó cậu tìm tới.
Gặp mặt được rồi, Cố Diễn cười hỏi Trình Nguyên, “Trình Tiểu Nguyên, có phải vắng em thì sự thông minh của anh cũng vắng theo?”
Trình Nguyên yên lặng chôn câu ‘Trường học bọn em lớn thế không lạc đường mới lạ’ vào bụng, nói, “Anh nhớ em đến mức quên cả trời trăng rồi.”
Nụ cười của Cố Diễn vẫn chưa tắt, tay cậu tránh né được tay Trình Nguyên định nắm lấy, “Dù sao vẫn đang trong phạm vi trường học, ý tứ một chút đi anh, anh lái xe tới à? Còn tìm được xe không?”
“Đương nhiên, có em thì IQ của anh cũng trở về.” Trình Nguyên đè nén khó chịu vì không nắm được tay Cố Diễn, nói.
Cố Diễn sóng vai cùng Trình Nguyên bước đến bãi đậu xe, cậu thấy Trình Nguyên ngồi quy củ trên ghế lái với tấm lưng thẳng tắp và ánh mắt chính trực, nhân lúc đối phương còn chưa khởi động xe, Cố Diễn chợt muốn trêu chọc hắn.
“Nửa tháng không gặp, không hôn hít gì sao?” Cố Diễn nheo mày.
Trình Nguyên đỏ mặt quay đầu, nhìn Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-gap-ga-than-kinh/2514954/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.