Lập tức, Trình Nguyên đột nhiên mất đi hứng thú đối với Chu Ngọc Thạch, hắn ném dao găm, nhận lấy chiếc khăn từ người bên cạnh, vừa lau tay vừa nói, “Vứt nó cho cá ăn.”
“Vâng.” Những người đàn ông mặc áo đen nghe vậy liền tóm Chu Ngọc Thạch lại.
“A!” Sau khi Trình Nguyên dứt lời, Chu Ngọc Thạch bất chợt bộc phát ra một luồng sức mạnh, vừa gào to vừa cố tránh thoát sự vây bắt của những người mặc áo đen, gã xông thẳng một mạch về phía Trình Nguyên.
Trình Nguyên nhíu nhíu mày, lắc người một cái, dùng báng súng bổ lên đầu Chu Ngọc Thạch thật nhanh và dứt khoát, nét mặt có phần vặn vẹo, hắn cất lên giọng nói lạnh lùng mà tàn khốc, như lưỡi rắn phun độc, “Mày thật là đứa nhỏ hư hỏng.”
“Thằng bé Cố Diễn, cũng thật là đẹp trai.” Trước khi hôn mê, Chu Ngọc Thạch khiêu khích dường như rất đắc thắng.
Sắc mặt Trình Nguyễn bỗng biến đổi, hắn nheo chặt mắt, trời mới biết hắn phải dùng bao nhiêu sức lực để kìm nén giải quyết Chu Ngọc Thạch bằng một phát súng.
Chu Ngọc Thạch tỉnh lại thì phát hiện mình bị dây thừng trói chặt, đầu gã còn có chút choáng váng, tầm mắt chậm rãi khôi phục, hắn mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình, không, đây không phải con người, mà là một con quỷ.
“Ha ha, tỉnh rồi?” Trình Nguyên khẽ cười một tiếng, “Để tao rà xét lại mày đã làm những gì.”
Chu Ngọc Thạch muốn nói nhưng miệng bị bịt kín.
“Mày lợi dụng việc tư làm trò gian lận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-gap-ga-than-kinh/2514912/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.