Cố Diễn tức giận đá một cú về phía Trình Nguyên, tiếc rằng cậu đang đau đầu nên không có sức lực gì, cú đá kia có vẻ cực kỳ yếu ớt.
Trình Nguyên cũng không tránh đi, cứ để Cố Diễn đá mình tùy ý, sau đó dịu dàng nói, “Nếu em không muốn tôi mớm cho em như vậy thì tự mình uống đi.”
Cố Diễn không trả lời.
“Tự uống, hay là tôi mớm cho em, em chọn.” Giọng nói Trình Nguyên vẫn ôn hòa, nhưng Cố Diễn nghe ra được sự cố chấp ẩn bên trong.
Cậu thở mạnh rồi ngồi dậy, nhưng vì bật người quá đột ngột nên khóe mắt rỉ giọt nước.
“Em chậm một chút nào.” Thanh âm Trình Nguyên hết sức lo lắng.
Cố Diễn ngừng lại hai phút, nhận nước mật ong từ tay Trình Nguyên, nhắm mắt uống bằng hết.
Dù thích ăn ngọt nhưng Cố Diễn không có cảm tình gì đối với loại mật ong này.
Nhìn vẻ mặt Cố Diễn, Trình Nguyên hạ giọng cười lên.
“Cười cái gì?” Uống nước mật ong xong, Cố Diễn vốn đang có tâm trạng không tốt, thấy Trình Nguyên cười high như vậy, lửa không đánh tự nhiên bốc lên, cậu tức giận nói.
“Em ghét mật ong đến thế sao?” Trình Nguyên cười nói.
Cố Diễn trừng mắt nhìn Trình Nguyên không trả lời, đáp án không cần nói cũng biết.
“Vậy lần sau đừng uống nhiều rượu nữa, nếu không mỗi lần em uống là mỗi lần tôi rót cho em nước mật ong.” Trình Nguyên nói sâu xa.
Cố Diễn lườm nguýt Trình Nguyên, lửa giận càng bốc lên, có lẽ vì trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-gap-ga-than-kinh/2514906/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.