Trong nháy mắt nhìn thấy Trần Diệp Quyên khóc, trong lòng Quý Bạch nảy sinh một cơn đau âm ỉ, cả người nhói lên vì đau.
Cổ họng cậu đột nhiên mất tiếng, tay chân luống cuống muốn đi lên giúp bà lau nước mắt.
Trần Diệp Quyên vội lau mặt, giơ tay vỗ lên người Quý Bạch, cố gắng vờ như không có việc gì: "Ba con còn đang bận bịu trong tiệm, chắc hơn 11 giờ mới về."
Trần Diệp Quyên dừng một chút.
"Chờ ba con về, chúng ta bàn bạc với ba, môi trường ở Trí Viễn không tốt,chuyển trường cho con."
"Ngày mai mẹ gọi cho giáo viên con, con trước nghỉ học một thời gian đã, chờ tìm được trường mới rồi lại học tiếp."
Tốc độ nói chuyện của Trần Diệp Quyên rất nhanh, càng nói vành mắt lại đỏ lên.
Bà nhìn Quý Bạch, nhìn con trai mình, nhẹ giọng hỏi: "... được không?"
Quý Bạch mím môi, bóp đầu ngón tay tê dại, bắt gặp ánh mắt Trần Diệp Quyên, im lặng một lúc, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con không muốn chuyển trường."
Trần Diệp Quyên nước mắt rơi lã chã.
Bà nhìn Quý Bạch, gần như không thể chấp nhận được.
Dù không phải ruột thịt nhưng trước giờ bọn họ đều xem cậu như con ruột mà chăm sóc.
Từ nhỏ đến lớn Quý Bạc đều rất hiểu chuyện và nghe lời.
Nghĩ đến cảnh Quý Bạch hôn Hạ Trầm hiện ra trong đầu, trong đầu Trần Diệp Quyên ong ong lên.
Cảm xúc thất vọng và tức giận nháy mắt xông lên đầu, Trần Diệp Quyên muốn giơ tay lên đánh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-de-yeu-duong-voi-ke-co-chap/3209665/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.