Chương trước
Chương sau
Trần An Nhiên không biết đã đứng bên cạnh Hạ Trầm từ lúc nào.

Cô nhìn bóng lưng của Quý Bạch, đẩy cánh tay Hạ Trầm, cười khẽ, nhỏ giọng nói: "Gần đây thi thử mấy lần, thành tích của Quý Bạch và Chương Hằng Thạc không kém nhau là mấy, hai người họ phân cao thấp, nếu muốn nói lần thi này cậu ấy có thắng được Chương Hằng Thạc hay không... thì cũng không nói thật đấy".

Dừng một chút, mắt Trần An Nhiên lóe lên một tia cảm xúc phức tạp, nhìn về phía Hạ Trầm than thở: "Có điều, tớ rất giật mình đấy, Quý Bạch là người hiền lành như vậy mà có thể nói ra những lời này".

"Cậu cũng không nghĩ đến đâu nhỉ?" Trần An Nhiên cười cười, "Được cậu ấy che chở như thế, có cảm giác gì vậy?"

Hạ Trầm không nhìn Trần An Nhiên, ánh mắt của hắn nặng nề dừng lại ở bóng lưng Quý Bạch cách đó không xa.

Thiếu niên tức giận, siết thật chặt nắm đấm, lưng thẳng tắp, ánh mắt lại trong sáng vững vàng khó tả.

Hắn được bảo vệ.

Có cảm giác gì ư?

Hắn muốn, ngay lập tức, ngay bây giờ, đem người kia về nhà hung tợn đè cậu lên giường...

Hạ Trầm hít sâu một hơi, sau đó cười một tiếng.

Còn có thể làm cái gì đây... chỉ có thể véo mạnh tai cậu một cái.

Cho cậu một trừng phạt nhỏ.

Hắn vậy mà cũng có một ngày cần đứa trẻ này đứng ra bảo vệ.

Mặc dù cảm giác này... tốt đến mức ngón tay hắn cũng hơi run rẩy.

Lúc hai người họ rời khỏi tiệm lẩu, mưa bên ngoài đã ngừng.

Một trận mưa rơi xuống xua tan cơn nóng, màn đêm hạ xuống, gió nhẹ thổi qua, đèn đường sáng rực, khiến con người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Quý Bạch và Hạ Trầm vai sóng vai đi về phía trước, dũng khí trước mặt tất cả bạn học lúc nãy biến thành thấp thỏm, Quý Bạch sợ Hạ Trầm không vui vì những lời của Chương Hằng Thạc lúc nãy.

"Anh, anh đừng không vui". Quý Bạch mím môi, vội vàng mở miệng giải thích: "Mấy ngày trước cậu ta nói vài lời linh tinh với em, nhưng em đã từ chối cậu ta ngay rồi".

Quý Bạch ho khan một cái, "Có lẽ do cậu ta bị em từ chối, hôm nay lại thấy hai chúng ta ở cùng nhau..."

"Anh, anh đừng im lặng thế mà..."

Hạ Trầm dừng chân lại, đưa mắt nhìn cậu.

Trong con ngươi đen nhánh đó không có tức giận, cũng không có ác độc. Hắn nhìn Quý Bạch chăm chú, đôi mắt dường như có một chú cá nhỏ đang quẫy trên mặt nước, gợn lên những con sóng lăn tăn.

Hạ Trầm cười cười, giơ tay vò tóc Quý Bạch, thản nhiên nói: "Không giận, chẳng qua anh cảm thấy... bạn nhỏ của anh lớn rồi."

"Trước kia anh vẫn quen coi em là cậu bé". Hạ Trầm nhíu mày: "Nhưng bây giờ thì không giống... cậu bé ngày xưa luôn quấn lấy anh đòi đi chơi, bây giờ cũng biết đứng ra bảo vệ anh".

Quý Bạch bị sự ranh mãnh khó có được trong lời nói của hắn chọc cho đỏ ửng tai, khụ một tiếng, ưỡn ngực gật đầu: "Em lớn lâu rồi".

Hạ Trầm ừ một tiếng, "Ừ, em lớn rồi."

Giống như chỉ hững hờ, hắn nhìn thoáng qua Quý Bạch, nhàn nhạt mở miệng: "Phòng ở thành phố A đã dọn xong, chờ em thi xong có thể chuyển sang."

Nghe vậy, Quý Bạch không nhịn được vui mừng, đôi mắt sáng lên, tiến đến trước mặt Hạ Trầm hưng phấn nói: "Thật sao, anh, anh nhanh tay quá."

Hạ Trầm nhìn Quý Bạch.

Trong bóng đêm, gương mặt Quý Bạch giống như là bị đèn đường dát lên một tầng kính lọc dịu dàng, ánh sáng trong mắt thiếu niên lấp lánh, nhìn hắn cười rạng rỡ, không hề phòng bị chút nào.

Hạ Trầm nháy mắt đó, cảm thấy trái tim mình rung động không thôi.

Hắn hít vào một hơi.

Sau đó cúi người, dựa vào ưu thế chiều cao của mình, rút ngắn khoảng cách với Quý Bạch.

Hắn nhíu mày, đôi con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn chăm chú vào mắt Quý Bạch, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Bé cưng, em đã lớn rồi, có phải là không cần chia phòng ngủ với anh trai nữa không?"

Đây không phải lần đầu tiên Quý Bạch bị giọng nói trầm thấp và khoảng cách gần sát này của Hạ Trầm tấn công.

Nhưng khi hơi thở của Hạ Trầm phủ lên da cậu, cậu không khống chế nổi lông tơ dựng hết lên, trái tim thình thịch đập loạn.

Nhất là khi hắn nói đến chủ đề khiến người ta mặt đỏ tim run như vậy.

Quý Bạch suýt một chút bị sắc nước miếng của chính mình, gương mặt đỏ au, bị Hạ Trầm trêu đùa mà hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Nhìn Quý Bạch luống cuống tay chân, Hạ Trầm không nhịn được cong môi cười.

Hắn phát hiện, mình rất thích bắt nạt Quý Bạch, thích nhìn cậu mặt đỏ đến tận mang tai, một câu cũng không nói nên lời.

Rõ ràng xấu hổ giận hờn không thôi, nhưng mình nói gì cậu vẫn nghe đấy.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, cuối cùng hắn vẫn không thể trêu chọc quá mức.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vu0t ve môi Quý Bạch, mỉm cười, nghiêm mặt lại nói: "Được rồi, đừng sợ, không đùa em nữa".

Vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra xem rạp chiếu phim gần đây có phim gì. Hắn đang định chuẩn bị hỏi Quý Bạch muốn xem phim gì, thì tay áo bị Quý Bạch níu lấy.

Hắn cúi đầu, nhìn về phía Quý Bạch.

Quý Bạch đỏ mặt, đôi mắt lại sáng long lanh.

Cậu dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được, nói nhỏ: "Có thể ngủ chung một cái giường."

Quý Bạch khụ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác không nhìn Hạ Trầm, lẩm bẩm: "Khi còn bé đã ngủ chung một giường... Hiện tại đâu phải không thể chứ..."

Hạ Trầm: "..."

Mặc dù biết Quý Bạch không cố ý, nhưng có đôi khi hắn thật muốn biết, bạn nhỏ của hắn, đến tột cùng đã học được các trêu chọc người ta từ lúc nào vậy?

Hắn dừng chân lại, đè tay lên mi tâm.

Hạ Trầm hít một hơi thật sâu, gần như nghiến răng nghiến lợi, mới có thể kiềm chế xúc động mãnh liệt trong lòng mình.

Hắn nhìn qua Quý Bạch. cười, khàn giọng nói: "Bảo bối, em thực sự cảm thấy anh rất giỏi kiềm chế hả?"

Quý Bạch: "..."

Hạ Trầm thở dài, giơ tay lên nhéo nhéo vành tai Quý Bạch, thấp giọng uy hiếp cậu: "Đợi thêm một năm."

Hắn nhíu mày, "Đợi thêm một năm, một năm nữa, anh nhất định cho em biết hậu quả của việc trêu chọc anh."

Trong lời nói đầy hàm ý.

Quý Bạch thậm chí cảm thấy Hạ Trầm dùng sức của một mình hắn làm cho nhiệt độ quanh họ tăng cao mất độ.

Quý Bạch lại ho khẽ, yên lặng quay đầu đi chỗ khác không nói lời nào.

Lớn gì gì đó... cậu cũng rất chờ mong đấy, có được không?

"Buồn ngủ không?" Hạ Trầm xem điện thoại: "Suất chiếu ở rạp chiếu phim gần nhất là nửa tiếng nữa, giờ đi đến là vừa kịp".

Hắn đã mua vé máy bay sáng mai trở về thành phố A, thời gian bên cạnh nhau của họ không còn nhiều, hắn muốn đưa Quý Bạch đi làm những việc những cặp đôi yêu nhau hay làm

"Không buồn ngủ." Quý Bạch nhanh chóng lắc đầu, lại gần xem Hạ Trầm mua vé xem phìm gì: "Ồ, phim này đang hot nè, ai cũng nói về nó".

Lúc nói chuyện với hắn, gương mặt thiếu niên viết rõ mấy chữ vui vẻ.

Lòng Hạ Trầm mềm nhũn.

Hạ Trầm ừ một tiếng, "Thích xem phim?"

Quý Bạch gật đầu, "Nhưng em ít đi xem phim ở rạp lắm." Kiếp trước khi chưa xảy ra tai nạn cậu có đến mấy lần, sau đó biến thành một con mèo... Tính ra, từ khi sống lại đến giờ, đây là lần đầu cậu đi xem phim.

Hạ Trầm vuốt tóc Quý Bạch, thản nhiên nói: "Vậy sau này đi xem với em nhiều hơn."

Quý Bạch gật đầu liên tục.

Có thể là do hôm nay là thứ sáu, rạp chiếu phim rất đông người.

Hạ Trầm để Quý Bạch ngồi bên đợi, mình thì đi mua bắp rang và Cocacola, lấy vé xong, lại đưa bắp rang cho Quý Bạch.

Tướng mạo và khí chất Hạ Trầm quá nổi bật, từ lúc vào đến giờ, trên đường đi rất nhiều người lén lút nhìn hắn.

Quý Bạch nhìn thấy hết, vừa nhận bắp rang, vừa cười.

"Cười gì?" Hạ Trầm nhìn qua thời gian chiếu ở cuống vé, "Hiện giờ đi vào chắc là vừa kịp lúc."

"Cười vì có nhiều cô gái nhìn anh đó." Quý Bạch ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm, "Anh đẹp mắt quá."

"..." Hạ Trầm im lặng một lát, mỉm cười với Quý Bạch, "Nếu như em không muốn xem phim, chúng ta có thể về khách sạn luôn bây giờ."

Về khách sạn hung dữ "trừng phạt" bạn nhỏ không biết sợ này một chút.

Quý Bạch: "... Xem phim."

Hai người họ chọn một bộ phim tình cảm đang hot gần đây, trong rạp chiếu phim phần lớn đều là các đôi tình nhân.

Rạp chiếu tắt đèn, ánh sáng tối mờ, Hạ Trầm đi đằng trước.

Quý Bạch ở phía sau, nhìn bóng lưng Hạ Trầm, do dự một chút, vươn tay ra, nắm lấy tay hắn.

Hạ Trầm quay đầu nhìn cậu.

Quý Bạch nói: "Nơi này tối quá... Em không thấy rõ đường."

Dừng một chút, Quý Bạch nhìn những người chung quanh, không nhìn Hạ Trầm, nhỏ giọng nói: "Đây là thành phố B, không ai nhận ra chúng ta... Mà nơi này đều là tình nhân đi xem phim, vốn nên tay trong tay." Cậu ngẩng lên nhìn sắc mặt Hạ Trầm, mím môi: "Có phải không... bạn trai?"

Lời còn chưa dứt, ánh đèn flash lóe lên quanh người họ.

Tách một tiếng.

Quý Bạch vô thức nghiêng mặt qua, sau khi thích ứng thì thuận theo ánh sáng nhìn qua, thấy một cô gái giơ điện thoại di động về phía họ, cười cười xấu hổ.

"Cô ấy chụp chúng ta sao?" Quý Bạch nhấp môi, nhìn Hạ Trầm hỏi.

Hạ Trầm ừ một tiếng, hơi nhíu mày, ra hiệu cho Quý Bạch ngồi xuống trước, sau đó đi về phía cô gái kia.

Quý Bạch do dự một chút, ngồi xuống vị trí của mình, nhưng một mực nhìn về phía Hạ Trầm và cô gái chụp lén kia.

Tính tình Hạ Trầm không tốt lắm, có thể tức giận với người khác hay không?

Khoảng cách khá xa, rạp chiếu phim tối mù, Quý Bạch miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy Hạ Trầm đang đối mặt nói gì với cô gái kia.

Không đến vài phút, Hạ Trầm đã trở lại.

Hắn ngồi xuống vuốt vuốt tóc Quý Bạch, vẻ mặt Hạ Trầm không nhìn ra thay đổi gì, chỉ thản nhiên nói: "Xóa rồi."

Cô gái chụp lén họ cũng đi đến, ngồi trước họ mấy hàng, quay đầu nhìn Quý Bạch, áy náy cười cười rồi nhanh chóng quay đầu đi.

Quý Bạch lặng lẽ nhìn sắc mặt Hạ Trầm, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh không mất bình tĩnh với cô ấy đấy chứ?"

Hạ Trầm nhướng mày, sau đó bật cười, xoay đầu lại nhìn Quý Bạch: "Sao anh phải mất bình tĩnh?"

Quý Bạch ho một cái, không nói nữa.

Hình như hắn đoán được cậu đang suy nghĩ gì, Hạ Trầm cong môi, trong bóng đêm hắn vươn tay ra, nắm chặt tay Quý Bạch, giống như phạt cậu, bóp bóp ngón tay cậu, thản nhiên nói: "Tính tình anh không tốt lắm"

"Nhưng anh đang đi hẹn hò với bạn trai". Ánh mắt hắn một mực dừng lại trên người Quý Bạch, nói nhỏ: "Bảo bối, trước mặt em, anh sẽ dịu dàng hết mức có thể".

Quý Bạch hơi giật mình.

Cậu nhẩm đi nhẩm lại câu nói này của Hạ Trầm trong lòng mấy lần, khóe môi cong lên, lòng dạ ngọt ngào ấm áp.

"Anh, sao anh không hỏi cô ấy lý do chụp trộm chúng ta?" Quý Bạch không nhịn được hỏi.

Hạ Trầm không nói gì, đưa di động sang trước mặt Quý Bạch, bên trên chính là bức ảnh lúc nãy cô gái kia chụp.

Ánh sáng trong rạp chiếu phim không tốt.

Trước sau hai người trong tấm ảnh là một màu đen kịt, cũng do khoảng cách khá xa nên hình ảnh mơ mơ hồ hồ.

Nhưng khoảnh khắc cô bé kia chụp ảnh, Hạ Trầm đang chăm chú nhìn Quý Bạch, hai người gần sát nhau nói gì đó.

Ngũ quan Hạ Trầm mạnh mẽ sắc bén, đường cong gợi cảm mê người, đẹp đến khiến người ta khó có thể rời mắt.

Còn Quý Bạch, Quý Bạch suýt chút nữa không nhận ra chính mình. Người trong tấm ảnh đó hơi ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, vẻ mặt ngọt ngào, ngoan ngoãn, chăm chú yêu thương.

Hóa ra bình thường, vẻ mặt cậu nhìn Hạ Trầm thường ngày... là như thế sao?

Quý Bạch lúng ta lúng túng nhìn một lúc lâu, tai lại đỏ ửng.

Sau đó một giây cậu trông thấy ngón tay Hạ Trầm ở trên màn hình ấn ấn mấy cái, để tấm hình này thành hình nền điện thoại.

Trên màn hình hiển thị cài đặt thành công, Hạ Trầm nhẹ giọng mở miệng nói: "Anh thấy hình nền điện thoại của em rồi".

Quý Bạch: "!!!"

Hạ Trầm xoa đầu Quý Bạch.

Vừa rồi hắn đi tìm cô gái chụp lén họ, không chờ hắn nói gì, cô bé kia đã nói lời xin lỗi.

"Xin lỗi lúc nãy em quên tắt đèn flash".

"Không phải không phải, em không nói tắt đèn thì có thể chụp lén hai người".

"Hai người... là người yêu sao?"

"Em không có ý gì đâu, chỉ là em thấy hai người rất đẹp đôi".

"Tốt thật ấy".

"Em sẽ xóa hình ngay, nhưng em thấy ảnh chụp rất đẹp. Hay là em gửi cho anh nhé?"

"Hai người rất đẹp đôi, cố lên nhé, phải hạnh phúc nha!"

Nghĩ đến lời cô bé lúc nãy nói, Hạ Trầm nhẹ vuốt tay Quý Bạch, nhìn cậu, bảo: "Nếu như có ngày nào đó, tất cả mọi người đều biết chúng ta yêu nhau".

"Em có sợ không?" ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.