Chương trước
Chương sau
Đêm hôm trước đèn mờ không thấy rõ, sáng hôm sau Quý Bạch tỉnh giấc, soi gương, sắc mặt xót xa.

Má trái cậu đã bớt sưng nhưng máu tụ tím đỏ vẫn chưa tan, mặc dù chỉ là một vết nho nhỏ trên mặt nhưng lại rất dễ thấy.

"Xong đời, lên lớp chắc chắn bị các bạn thấy". Quý Bạch giơ tay ấn xuống, đau "á" một tiếng.

"Đến bôi thuốc đi". Hạ Trầm kéo cậu đến trước mặt, mở hòm thuốc mới mua hôm qua về, cúi đầu bôi thuốc tan vết bầm lên bông, cẩn thận lau lên vết thương của Quý Bạch.

Sợ Quý Bạch đau, động tác của hắn rất nhẹ, vẻ mặt không nhìn ra tâm trạng, lúc hắn cúi đầu, hàng mi cụp xuống tạo thành một khoảng tối sẫm.

Quý Bạch ngước mắt, biết cảm xúc hắn không tốt, ho khan một cái nhỏ giọng nói: "Đừng không vui mà, nhìn thì vậy nhưng em không đau đâu..."

Hạ Trầm ngẩng đầu lên, nhìn Quý Bạch nói, "Hôm qua ai nói tay đứt ruột xót, nối liền cả tim mình hả?"

Hắn dừng lại một chút, giơ tay lên như trừng phạt véo bên mặt không bị thương của cậu: "Về sau dám đánh nhau nữa xem".

Quý Bạch vội vàng gật đầu, không chút do dự đồng ý, sau đó lại nhấn mạnh với Hạ Trầm: "Anh cũng thế, không được tùy tiện đánh nhau".

Hạ Trầm ừ một tiếng, vừa giúp Quý Bạch bôi thuốc, vừa nói với cậu: "Em không sao, anh cũng không sao".

Lời nói này không đầu không đuôi, nhưng Quý Bạch nghe hiểu.

Trong đầu hiện ra hình ảnh kiếp trước Hạ Trầm bình tĩnh nói với Hạ Đông Dục "Cậu ấy là thuốc của tôi", cậu hắn mím môi cười, thừa dịp Hạ Trầm không chú ý, nhanh chóng cúi đầu hôn lên mặt hắn một cái.

Vừa chạm đã rời đi, Quý Bạch nhìn Hạ Trầm, đôi mắt long lanh, nhỏ giọng bảo: "Yên tâm, em sẽ không sao đâu".

Môi Quý Bạch rất mềm.

Mặc dù chỉ lướt qua nhưng vẫn khiến Hạ Trầm tê dại ngứa ngáy cả cõi lòng.

"..." Hạ Trầm nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, hầu kết lăn lộn.

Hắn nhắm mắt, mặt không đổi cầm một miếng băng cá nhân dán lên vết thương trên mặt Quý Bạch, "Còn mười lăm phút thôi, bảo bối, nếu như em tiếp tục nhìn anh như vậy, chúng ta sẽ đến trễ đấy —— "

Lời này ám chỉ mười phần, mặt Quý Bạch bùng bùng bốc cháy, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng nói: "Đi nhanh nào."

Nhìn Quý Bạch đỏ tai và bối rối, Hạ Trầm đè tay lên mí mắt, cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn đứng dậy đi đến chỗ máy lấy nước, lấy một cốc nước lạnh, uống một hơi cạn sạch.

—— —— ——

Trong phòng học.

Từ Hạo nhìn thấy Quý Bạch đi vào, hai mắt sáng lên, giữ chặt cậu lại định nói chuyện, lại chú ý tới vết thương trên mặt Quý Bạch, hơi bàng hoàng.

"Ai u trời của tôi ơi, mặt ông sao thế này?"

Từ Hạo kích động là không thể khống chế âm lượng, thế là cả phòng học đều nhìn qua.

Quý Bạch cười khan, giơ tay đè lên miếng băng cá nhân Hạ Trầm dán cho: "Hôm qua về nhà, muộn quá nên không thấy đường đi, bị ngã".

"Vậy thì tốt, tôi còn tưởng ông bị đánh cơ". Từ Hạo nhẹ nhàng thở ra, hoàn toàn không nghi ngờ Quý Bạch: "Tôi còn đang nghĩ, nếu ông bị đánh, anh em tốt chắc chắn giúp ông đánh lại".

Quý Bạch: "..."

Quý Bạch lặng lẽ nhìn Hạ Trầm, lại khù khụ ho, yên lặng nghĩ trong lòng, hôm qua đã có người giúp rồi.

Còn đánh rất nặng.

Quý Bạch không muốn nhắc lại chuyện này, nói sang chuyện khác: "Hôm qua tiệc tối mấy giờ kết thúc?"

Nói đến chuyện tiệc tối đón người mới, Từ Hạo cuối cùng cũng nhớ lại mình đang định nói gì với Quý Bạch, nháy mắt với cậu mấy cái, nhưng ngại Hạ Trầm ở ngay bên cạnh, lời đến khóe miệng muốn nói nhưng không dám, Từ Hạo nghẹn đến khó chịu.

Hạ Trầm lạnh lùng quét mắt qua, cầm cốc trên bàn của Quý Bạch đi lấy nước.

Hạ Trầm đi, Từ Hạo mới thở phào nhẹ nhõm thấp giọng xích lại gần Quý Bạch mở miệng: "Tôi kể cho mà nghe, từ giờ phải cẩn thận đấy!".

Quý Bạch sững sờ, không hiểu tại sao.

"Tiệc tối qua á!" Từ Hạo thở dài, "Hạ Trầm lên sân khấu đánh đàn mà, sau đó thì diễn đàn đã phát nổ!"

Cậu ta lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn mở diễn đàn đưa tới trước mặt Quý Bạch: "Cậu xem xem, toàn bộ đều đang nói về Hạ Trầm".

"Ai biết anh trai hôm qua đánh dương cầm là ai không? Trong vòng mười phút tôi muốn tìm mọi thông tim về anh ấy".

"Thật đúng hình mẫu tớ thích! Đẹp trai quá!"

"Đẹp trai thì thôi đi, đánh đàn lại còn hay đến vậy. Đánh đàn hay thì thôi đi, còn hát tốt đến thế!!!!"

"Bạn học Hạ Trầm lớp 11-1, bạn có thiếu bạn gái không?"

"Lầu trên +1"

"Lầu trên +1 +1"

"..."

Quý Bạch bình thường rất ít chú ý đến diễn đàn trường học, hôm nay tiện tay lật vài trang, vậy mà đúng như Từ Hạo nói, toàn bộ đều đang thảo luận về Hạ Trầm.

Ngoài ra còn có một bài đăng riêng, bên trong toàn bộ đều là video quay Hạ Trầm đánh dương cầm tối qua, chất lượng nét căng.

Ảnh chụp càng nhiều hơn, rất rõ ràng.

Hạ Trầm ngồi trước dương cầm, một đôi con ngươi đen nhánh phản chiếu đen phím đàn trắng, lông mi dài đen, dáng hình rõ nét, dưới ánh sáng sân khấu, Hạ Trầm trong tấm ảnh mất đi sự hung dữ thường ngày, có thêm chút dịu dàng khó thấy.

Nói thực ra, kiếp trước cậu một mực ở bên cạnh Hạ Trầm, vẫn luôn biết tướng mạo Hạ Trầm có bao nhiêu xuất sắc.

Nhưng cho dù là đã nhìn nhiều năm như vậy, vẫn không cách nào khống chế bị gương mặt này hấp dẫn, như hiện giờ, Quý Bạch nhìn trong chốc lát, trong lòng ngứa ngáy, vô thức liền lưu ảnh lại, đến khi thông báo lưu ảnh thành công, cậu mới bỗng nhiên nhận ra mình đang cầm điện thoại của Từ Hạo, ậm ừ một cái mới nhanh chóng vào album ảnh xóa bỏ.

Quý Bạch trả lại điện thoại cho Từ Hạo.

Từ Hạo vừa nhận điện thoại, vừa quan sát Quý Bạch, thấy Quý Bạch tự nhiên thoải mái, cậu ta mở to hai mắt không thể tin: "Không tức giận?"

"Tức cái gì?" Quý Bạch không hiểu.

"Chính là... Chính là..." Từ Hạo giận bạn mình không chịu tranh, lại không biết nên làm sao biểu đạt, vò đầu bứt tai nửa ngày, sợ bị người khác nghe thấy, chỉ vào điện thoại hạ thấp thanh âm nói: "Đây đều là đối thủ cạnh tranh của cậu đó!"

"Hai nam ở cùng một chỗ đã không ổn định ——" Từ Hạo chính mình nói cũng thấy xấu hổ, hắng giọng bảo, "Tôi cũng không có ý gì khác, chính muốn nhắc nhở một chút, nhiều cô gái như vậy phát điên thích Hạ Trầm..." Từ Hạo giả vờ mình có kinh nghiệm, thở dài: "Nếu người trong chuyện này là tôi, tôi cũng sợ chính mình không kiềm chế nổi—— "

Quý Bạch: "..."

"Đừng nghĩ nhiều như thế." Quý Bạch có chút bất đắc dĩ, "Tôi cùng Hạ Trầm... không giống ông nghĩ."

Dừng một chút, Quý Bạch bỗng nhiên mỉm cười, "Đời này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chỉ có cậu ấy."

Từ Hạo bị câu nói này của Quý Bạch làm sặc.

Cậu ta vạn vạn không nghĩ tới tính cách như Quý Bạch, sẽ cùng chính mình nói ra một câu nói gọn gàng dứt khoát như vậy. Từ Hạo bị nhét đầy một miệng thức ăn cho chó nói không rõ mình có tâm trạng gì, đau xót yên lặng quay đầu đi không nói lời nào.

Có bạn trai thì hơn người à.

Ông đây muốn cũng tìm được nhé!

Quý Bạch nói câu nói này với Từ Hạo xong, chính mình cũng có chút ngượng ngùng, đang chuẩn bị lấy sách từ ngăn bàn ra, đầu vừa nâng, thấy Hạ Trầm đã về từ lúc nào, đang đứng bên bàn.

Quý Bạch suýt chút cũng bị sặc, nhịp tim bỗng nhiên tăng lên.

Thế thì, Hạ Trầm đã nghe thấy câu mình nói với Từ Hạo rồi sao?

Quý Bạch lặng lẽ nhìn thoáng qua Hạ Trầm, Hạ Trầm đem cốc đắt trước mặt cậu, vẻ mặt vẫn bình thường, không nhìn ra vui giận.

Quan sát trong chốc lát, Quý Bạch nghĩ, hẳn là... không nghe thấy đâu nhỉ? Nghe thấy rồi thì cậu... xấu hổ quá.

Bình thường khi đi học, Hạ Trầm trước giờ đều không quấy rầy Quý Bạch, Quý Bạch cũng chăm chỉ nghe giảng.

Nhưng tiết học này, Quý Bạch lại bỏ tay vào ngăn bàn, sờ điện thoại đến mấy lần.

Lúc nãy Từ Hạo đưa điện thoại cho cậu xem, thời gian ngắn quá, cậu không nhìn kĩ.

Có mấy tấm ảnh...

Mà nói thực ra, hôm qua không nghe hết được bài ca Hạ Trầm tặng cho cậu, dù ngoài miệng Quý Bạch không nói gì, nhưng trong lòng vẫn tiếc nuối.

Cậu còn chưa có ảnh chụp của Hạ Trầm đâu.

Trong lòng đầy suy nghĩ lung tung ngổn ngang, cuối cùng cũng tan tiết.

Hạ Trầm đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, Quý Bạch nhanh chóng lấy di động từ trong ngăn bàn ra, vào diễn đàn, gần như không cần tìm kiếm, tấm ảnh HD Hạ Trầm đánh dương cầm đã sừng sững ở ngay trang chủ.

Quý Bạch nhìn lại mấy lần, lưu từng cái một, do dự một chút, lại chọn tấm ảnh cậu thấy đẹp nhất làm màn hình nền.

Đang chuẩn bị thoát ra thì thấy một bài viết mới xuất hiện.

Tiêu đề bài viết là: "Muốn hỏi nam sinh hôm qua đánh đàn dương cầm có bạn gái chưa? Tôi cảm thấy mình vừa thấy đã yêu..."

Thời gian bài đăng là mới cách đây không lâu, nhưng số người trả lời rất nhiều.

"A a a, tớ biết, cậu ta là học sinh mới chuyển đến lớp 11-1, tên là Hạ Trầm, bình thường luôn đi một mình, không nói chuyện với con gái bao giờ, chắc chắn không có bạn gái".

"Chủ thớt không ngại cạnh tranh công bằng chứ?"

"Theo tin tức đáng tin cậy, Hạ Trầm rất lạnh lùng, không nói chuyện với con gái bao giờ, chắc chắn không có bạn gái!"

"Chủ thớt xông lên!"

"..."

Quý Bạch lật vài trang, đủ loại ID phía dưới không ngừng trả lời, vốn định thoát ra ngoài, nhưng ngón tay lại ấn vào góc phải, ma xui quỷ khiến thế nào, Quý Bạch ấn vào.

Nhanh chóng đăng ký, đăng nhập.

Với ID mặc định của hệ thống, cậu ấn xuống bài đăng đầu tiên, bình luận: "Cậu ấy có người mình thích rồi". Dừng một chút, Quý Bạch tiếp tục đánh chữ: "Quan hệ rất tốt."

—— —— ——

Vì lén lút bình luận một câu như vậy, Quý Bạch cả ngày đều hơi chột dạ.

Cậu tự cho mình giả bộ rất tốt, nhưng Hạ Trầm quét mắt một cái đã biết cậu khác lạ.

Trong phòng học hắn không nói gì, tối đến về ký túc xá, vừa mới đóng cửa đã đẩy người vào tường.

Một nụ hôn sâu giáng xuống.

Quý Bạch còn chưa kịp phản ứng, đã bị nụ hôn dài của Hạ Trầm làm cho thất điên bát đảo, quanh người toàn là mùi hương dễ ngửi lại có tính xâm lược của hắn, cậu chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh, đầu óc mê man, không tỉnh táo nổi, cả người đều nóng lên.

Cuối cùng, Hạ Trầm cũng buông Quý Bạch ra.

Hạ Trầm không nói gì, con ngươi đen nhánh bình tĩnh dừng trên mặt cậu, nhìn không ra tâm trạng, nhưng lại khiến người ta bị chèn ép khó hiểu.

Quý Bạch khục một tiếng, dần dần lấy lại tinh thần: "Anh nhìn em như vậy làm gì...."

Hạ Trầm giơ tay lên, nhẹ nhàng vu0t ve mấy lần bờ môi Quý Bạch bị mình hôn hơi đỏ lên, đôi mắt tối sầm, dường như đang cười, thấp giọng hỏi cậu: "Đời này chỉ cần anh?"

Quý Bạch: "!!!"

Quả nhiên đã bị Hạ Trầm nghe được... Quý Bạch ngượng ngùng, giả vờ như điềm nhiên như không có việc gì ừ một tiếng, "Đúng vậy... Cả đời."

Hạ Trầm bị vẻ mặt của Quý Bạch lấy lòng, nhưng trong lòng vẫn kìm nén ngọn lửa không phát ra, đến gần Quý Bạch, híp mắt, giống như là cười nhạo, cúi đầu cọ đôi môi hồng hồng của cậu: "Bảo bối, anh nghe em nói cả đời, anh rất vui, nhưng... cái gì là không có chuyện bất ngờ xảy ra chứ?"

Hạ Trầm nhìn chằm chằm Quý Bạch, con ngươi đen nhánh giống như muốn hút cậu vào: "Không có chuyện ngoài ý muốn, hiểu không?"

Nghe thấy Hạ Trầm nói không có ngoài ý muốn, trong lòng Quý Bạch bỗng dưng ngòn ngọt.

Cậu im lặng một lát, sau đó gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em biết, không có ngoài ý muốn." Chúng ta sẽ ở cạnh nhau, cả đời này.

Đạt được câu trả lời chắc chắn, Hạ Trầm vẫn không chịu buông người ra, nhìn Quý Bạch, hỏi: "Chuyện chính nói xong rồi, giờ nói chuyện khác".

"Hôm nay em hơi lạ". Hạ Trầm dừng một chút, "Có chuyện gì giấu anh?"

Quý Bạch: "..."

Quả nhiên vẫn bị nhìn ra sao? Cậu ho khan một cái, nhịn không được chột dạ.

Hạ Trầm nhìn Quý Bạch không nói lời nào.

Hắn không có cách nào tha thứ bất cứ chuyện gì Quý Bạch giấu diếm chính mình.

Từ khi phát hiện Quý Bạch kỳ lạ, cảm xúc cả ngày nay của hắn đều căng thẳng, bực bội bất an, hắn biết mình không nên như vậy, cho nên cố kiềm chế.

Nhưng lời vừa hỏi ra, hắn đã hối hận.

Không ai muốn chấp nhận một người thời thời khắc khắc đều muốn khống chế mình.

Hạ Trầm giơ tay lên vuốt vuốt tóc Quý Bạch, nhẹ nhàng vu0t ve trong chốc lát, sau đó cười cười, thản nhiên nói: "Được rồi, nếu em không muốn nói...."

"Đúng là có chuyện em không nói với anh..." Quý Bạch mặt đỏ bừng lên, rõ ràng biết mình không ghen, nhưng vẫn như một cô bé đăng ký acc clone nhảy lên diễn đàn tranh giành bạn trai với người khác, hành vi thế này có khác gì cô vợ nhỏ đâu.

"Từ Hạo mở diễn đàn trường cho em xem, có rất nhiều người nói về anh, em liền... em liền lên xem xem". Quý Bạch tránh né tầm mắt Hạ Trầm, không tự nhiên quay sang chỗ khác: "Sau đó em thấy trên diễn đàn có người nói muốn làm bạn gái anh, còn có mấy người khẳng định anh độc thân, cổ vũ cô ấy theo đuổi anh".

"Cho nên em liền đăng kí một tài khoản nhỏ, bình luận là anh đã có người yêu rồi!" Quý Bạch cố gắng biểu hiện mình thẳng thắn lý lẽ, ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, nhanh chóng hôn một cái lên mặt hắn: "Em nói không sai mà, anh, anh vốn đã có người yêu..."

Hạ Trầm vạn vạn không ngờ lại có chuyện này.

Nhìn sang Quý Bạch, hai mắt lóng lánh ướt sũng nước, giống một con thú nhỏ h4m muốn chiếm hữu hắn vô cùng, bỗng nhiên cảm thấy mình thở phào nhẹ nhõm.

Thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại hận không thể ôm chặt Quý Bạch vào lòng, vò nát cậu.

"Em thật là..." Hạ Trầm nhăn mày nhận điện thoại của Quý Bạch.

"Thật là làm sao?" Quý Bạch nhìn Hạ Trầm thay đổi sắc mặt, lo sợ bất an: "Anh... em như thế là không tốt nhỉ? Lỡ đâu có người biết..."

"Tốt, sao lại không chứ?" Hạ Trầm mỉm cười, nghiến răng.

Hắn cố nuốt duc v0ng nuốt người này vào bụng xuống, định giơ tay kéo Quý Bạch lại gần, nhưng tay hắn mới chạm đến eo cậu.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hai mắt Quý Bạch mở to, nhanh chóng lấy lại tinh thần, xoa xoa gương mặt đỏ hồng, đi ra mở cửa.

Là Vương Kiến Quốc.

Vương Kiến Quốc đứng ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười, vẫy vẫy tay với Quý Bạch, "Quý Bạch, thầy vừa nhận được tin tốt, ra đây thầy bảo".

Quý Bạch gật đầu, quay lại nhìn Hạ Trầm sau đó mới đi theo sau Vương Kiến Quốc.

Trong kí túc xá.

Hạ Trầm nhìn xuống bàn tay trống không của mình.

Không trách có nhiều người không thích ở trong trường.

Quý Bạch đứng bên ngoài nói chuyện với Vương Kiến Quốc, Hạ Trầm tiện tay cầm điện thoại di động lên, muốn xem cậu đã nói gì trên diễn đàn.

Điện thoại Quý Bạch không có mật khẩu, Hạ Trầm mở màn hình, hắn đã nhìn thấy màn hình nền của cậu.

Trên màn hình... là ảnh của hắn.

Đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng, Hạ Trầm cong miệng, như đang cười.

Dừng ở màn hình một lát, hắn ấn mở trình duyệt, Quý Bạch chưa đăng xuất, thế là hắn vào lịch sử trình duyệt đi vào bài viết Quý Bạch bình luận kia.

"Cậu ấy có người mình thích rồi, quan hệ rất tốt."

Cho dù chỉ là một tài khoản mới lập không lâu nhưng cả ngày nay đã có hơn trăm bình luận bên dưới.

Đều đang chất vấn câu này của Quý Bạch.

"Lầu trên là ai? Sao biết rõ thế... là nam sinh nào ghen tị với hot boy mới nổi hả?"

"Không thể nào! Tất cả mọi người đều biết, Hạ Trầm trọ ở trong trường, chưa từng tới lui với nữ sinh nào, có bạn gái mà ở trong ký túc sao? Sao có thể?"

"Ngồi đợi bạn bị vả mặt".

"Ngồi đợi bạn bị vả mặt +1".

Ngón tay của Hạ Trầm ve vuốt mãi dòng bình luận ngắn ngủi kia của Quý Bạch mấy lần, mới quay sang điện thoại của mình.

Không bao lâu sau, đám học sinh đang dạo diễn đàn đêm nay nhận được một thông báo mới.

Một ID mới tên là Hạ Trầm, dưới rất nhiều lời nghi ngờ chất vấn một câu trả lời của acc clone nào đó, bình luận:

"Đúng, tôi đã có người thích, thích rất lâu, quan hệ rất tốt".

- --------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.