Lý Nhân đem cơm trưa và đồ ăn còn lại hâm nóng, nói với Đỗ Cận đang gào đói: “Nhanh ăn đi, trời lạnh dễ bị nguội.”
Đỗ Cận kích động chạy một mạch đến phòng bếp lấy bát đũa, theo thứ tự đưa một đôi đũa cho Mục Khiêm Thư, Mục Khiêm Thư nhìn về phía Lý Nhân.
Lý Nhân cũng nhẹ giọng nói: “Ăn đi cháu.”
Mục Khiêm Thư giương lên nụ cười: “Cảm ơn bác trai bác gái!”
Đỗ Thịnh không nói chuyện, chỉ đem ghế của Mục Khiêm Thư chuyển sang phía đối diện Đỗ Cận, sau đó ông ngồi xuống cạnh Đỗ Cận: “Tiểu Cận, ăn cái này đi, đây là ba câu được hồi sáng đấy, rất tươi!”
Đỗ Cận vâng một tiếng, đem dĩa cá đưa tới trước mặt Mục Khiêm Thư: “Ăn cái này đi! Tay nghề của mẹ em rất tốt đó!”
Đỗ Thịnh không cam lòng, ông lại chỉ vào dĩa đùi gà: “Con gái à, đây là ba mới mua được lúc sáng đấy, là món con thích nhất này!”
Đỗ Cận gắp cái đùi gà cuối cùng trên dĩa bỏ vào trong chén Mục Khiêm Thư: “Anh ăn đi!”
Đỗ Thịnh không lên tiếng nữa, ông có chút ai oán nhìn Lý Nhân, lại phát hiện Lý Nhân đã không còn ở trong phòng khách.
Đỗ Thịnh đi vào một gian phòng, Lý Nhân đang sắp xếp lại quần áo cho con gái, tay bà cầm áo khoác Đỗ Cận, ánh mắt không vui. Đỗ Thịnh đẩy chiếc kính lão: “Làm sao vậy?”
Lý Nhân không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua Đỗ Thịnh.
Đỗ Thịnh nhìn quần áo Đỗ Cận từng cái từng cái bị lôi ra: “Tiểu Cận đã lớn như vậy rồi!”
Lý Nhân phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-de-yeu-anh-do-can-lam-tu-duong/380226/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.