"Đừng lo lắng, nhớ kĩ nóng vội thì không thành công, nảy sinh tâm ma càng là mất nhiều hơn được. Nếu thật sự nhập ma, đừng trách ta thanh lý môn hộ."
Cố Chi Hành nghe xong lời này khóe miệng giơ giơ lên, nhanh chóng áp xuống. Hắn lại không phải trẻ con, sư tôn còn làm bộ hù dọa người với hắn, thật là đáng yêu.
Nhìn trong mắt sư tôn toát ra sự lo lắng không chút che giấu nào, Cố Chi Hành hơi hơi mỉm cười, gật đầu đồng ý.
"Sư tôn yên tâm, đồ nhi sẽ không cho sư tôn cơ hội động thủ."
Mạnh Quân Khanh gật gật đầu, y hiểu rõ Cố Chi Hành, nếu hắn nói, vậy nhất định sẽ làm được.
Có điều, một năm qua, Cố Chi Hành rõ ràng trở nên rất lạnh. Trước kia nói thế nào cũng vẫn là một con người có hơi ấm, đâu giống bây giờ, ba trượng xung quanh người không có một ngọn cỏ.
Bất quá, đối với sư tôn mình đây xác thật rất tốt, quả thực cẩn thận tỉ mỉ, mỗi ngày hỏi han ân cần, nói chuyện cũng ôn nhu.
Aiii, con cái trưởng thành rồi, có chút tâm tư riêng của mình. Thật là làm khó sư tôn mình đây…
Cố Chi Hành không nghĩ tới, sư tôn nói chuyện còn có thể phát ngốc. Sư tôn mày nhíu lại, như là gặp phải chuyện khó giải quyết, vội vàng mở miệng hỏi y. //Editor: @kimochi175
"Sư tôn, làm sao vậy?"
"Hả? Ồ, không có gì. Mau đi đi, ta đi Lăng Phong."
Mạnh Quân Khanh phục hồi tinh thần lại, quả thực xấu hổ muốn chết. Mình dạo này cũng không biết bị làm sao, ở trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-de-om-su-ton/962544/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.