Editor: Calcium
Đến nhà Ân Hạo học, cơm trưa sẽ ăn ở đây, mà người làm cơm đương nhiên là Tề Thanh.
Dung Tuân không biết có phải thư phòng cách âm tốt hay là động tác của Tề Thanh nhẹ nhàng mà ở trong phòng cậu gần như không nghe thấy Tề Thanh phát ra bất cứ một động tĩnh gì, giống như trong nhà hiện đang không có người vậy. Chỉ thỉnh thoảng Tề Thanh vào đưa trà thì mới chứng minh được anh chưa ra ngoài.
Bữa cơm trưa tương đối phong phú, một phần là vì hôm nay Dung Tuân tới, trên bàn có sáu món xào và một món canh. Cơm vừa nấu xong, mang theo hương vị thơm ngọt, mềm dẻo vừa phải, Dung Tuân rất thích.
Có thể là do buổi sáng nói quá nhiều nên lúc ăn cơm, Ân Hạo rất an tĩnh. Mà Tề Thanh thì vốn dĩ cũng không phải người nói nhiều, sau khi nhắc Dung Tuân đừng khách khí thì cũng lặng yên bắt đầu ăn cơm. Sáng nay Dung Tuân đã học rất nhiều thứ, hiện tại trong đầu hơi loạn, nhưng lại hưng phấn hơn khi được tiếp thu kiến thức mới, lúc này còn đang sắp xếp lại các kiến thức học được trong đầu mình nên cũng không nói gì cả - trên bàn cơm có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Ân Hạo nhìn nhìn Tề Thanh, cau mày nói: "Cả bữa chỉ ăn mỗi rau thì có thể no được sao? Trước đấy chú nói với cháu thế nào? Không được chỉ ăn mỗi rau như thế." Nói xong liền gắp mấy miếng sườn xào chua ngọt vào bát Tề Thanh.
Thái độ của Ân Hạo khiến Dung Tuân cảm thấy không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-de-chuoc-loi/1807195/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.