Sau đó mấy ngày, biểu hiện của Trữ Phong vô cùng tốt, đi học cũng nghiêm túc nghe giảng, gặp phải vấn đề gì khó hoặc không hiểu thì sau tiết học sẽ chủ động đi hỏi giáo viên. Tuy rằng cơ sở của anh không tốt nhưng đối với việc giải đáp thắc mắc của học sinh, các giáo viên luôn kiên nhẫn để giải đáp, dù giảng đến hai ba lần cũng không hề có điểm bất mãn.
Buổi tối khi trở về phòng, dưới tình huống không có giáo viên, nếu có gì không hiểu thì anh sẽ hỏi Dung Tuân và Tư Hiền, đều sẽ được giải đáp cặn kẽ. Kế hoạch ôn tập mà Dung Tuân liệt kê ra cho anh cũng bắt đầu có hiệu quả, rất nhiều đề tuy rằng anh không thể chính xác mà đưa ra đáp án nhưng ít ra cũng sẽ biết tìm chỗ nào trong sách mà xem, không có tình trạng lật sách linh tinh để tìm.
Buổi tối thứ năm, mẹ Trữ Phong, bà Tống Hinh gọi điện bảo cuối tuần về nhà ăn cơm. Trữ Phong dứt khoát đáp ứng, kỳ thực mỗi năm thời gian mẹ anh ở nhà không nhiều cho nên chỉ cần bà ở nhà thì số lần anh về nhà cũng nhiều hơn.
Cúp điện thoại, anh quay sang hỏi Dung Tuân "Cuối tuần này em có về nhà không?"
Dung Tuân gật đầu nói: "Có về."
"Vậy được, anh đưa em về." Trữ Phong nói.
"Không cần đâu, em ngồi tàu điện ngầm về là được rồi." Dung Tuân không muốn phiền Trữ Phong phải đi thêm một chuyến, theo như cậu biết thì nhà hai người không tiện đường.
"Anh đưa em về." Trữ Phong nói, ngữ điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-de-chuoc-loi/1807103/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.