Chương trước
Chương sau
Lâu Thiếu Ngự đang nói chuyện cùng Lưu Thụy đột nhiên cảm thấy điện thoại trong túi quần khẽ rung, khóe miệng dần cong lên bởi vì hắn biết là từ Ninh Viễn. Từ sau khi xuất viện, Lâu Thiếu Ngự cảm thấy Ninh Viễn đối với mình rất khác, tuy rằng trước đây hai người cũng thân thiết, thế nhưng cảm giác vô cùng cứng ngắc, hắn cảm nhận được rõ ràng khoảng cách của đối phương, nhưng hiện tại hắn lại cảm giác được người kia đang chân chính quan tâm hắn mà không phải vì giao dịch cũng  không phải vì nhiệm vụ.
Có điều Lâu Thiếu Ngự trước đây chưa từng nghĩ mình sẽ lao cả người dùng tính mạng để bảo vệ Ninh Viễn, quả là việc làm liều hơn phong cách bình thường của hắn, nhưng hắn không hề chối bỏ hay hối hận vì việc làm của mình. Tuy rằng chuyện phát sinh vượt qua phạm vi suy nghĩ của hắn, nhưng cuối cùng phát triển như bây giờ làm hắn rất hài lòng, thậm chí hắn thật lòng muốn cảm ơn An Diệc Thần, nếu như không phải An Diệc Thần làm việc đó, không chừng bây giờ Ninh Viễn vẫn giữ dáng vẻ xa lánh trước đây.
Mở di động ra, quả nhiên là tin nhắn của Ninh Viễn, nói đang chuẩn bị cho hắn bữa tối.
Ăn cơm xong, Lâu Thiếu Ngự cùng Ninh Viễn nói chuyện: "Nếu buồn chán quá cứ ra ngoài làm việc đi, em có vẻ thích công việc trước đây lắm mà. Tại sao không đi?"
"Tôi có thể ra ngoài làm việc sao?" Nhìn phản ứng của Ninh Viễn có chút ngoài ý muốn của Lâu Thiếu Ngự, kỳ thực trong khoảng thời gian này Lâu Thiếu Ngự nhận thấy Ninh Viễn cứ ở nhà giống như một tình nhân bị mình bao dưỡng khiến cậu khó chịu, thời điểm Ninh Viễn mới đến Lâu Thiếu Ngự cũng không nhận ra điều này, đoạn thời gian gần đây mới phát hiện Ninh Viễn lúc nào cũng rầu rĩ là vì nguyên nhân này, vì  thế hắn liền chủ động nói ra chuyện công việc.
"Tôi có nói là không được sao? Em muốn cái gì thì cứ làm đi. Lẽ nào em nghĩ tôi đưa em đến đây làm một con chim hoàng yến chỉ biết nấu cơm sao?"
"..." Không cần hoài nghi, Ninh Viễn chính xác là nghĩ như vậy.
"Thực ra ban đầu tôi muốn giúp em, nhưng em kiên trì đồng ý bên tôi một năm, tôi cũng không thể để em chịu thiệt nên đành đồng ý.  Nhưng cuộc giao dịch này không phải tôi nói ra, tôi thích em nên muốn em và tôi ở cùng một vị trí. Tôi muốn em là người yêu chứ không phải một người phụ thuộc."
Lâu Thiếu Ngự đột nhiên nói lời thâm tình khiến Ninh Viễn không kịp trở tay, Ninh Viễn lộ ra dáng vẻ hoang mang không biết phải làm sao giống như lần đầu tiên cậu tới nơi này.
"Ha ha, em không phải quá sốt sắng, tôi chỉ muốn đem lòng mình nói cho em biết, em không cần áp lực, cứ tự nhiên đáp lại là được."
Ninh Viễn chầm chậm gật đầu, đáp lại Lâu Thiếu Ngự bằng một từ ừ nhẹ nhàng.
Buổi tối hai người vẫn ngủ chung giường, có thể do ban ngày quá mệt mỏi nên Lâu Thiếu Ngự vừa nằm một lúc đã ngủ. Nghe thấy tiếng thở đều trầm ổn của người kia nhưng Ninh Viễn tối nay vẫn mất ngủ, chuyện xảy ra mấy tháng nay khiến sự kiên định của cậu dần biến mất, rõ ràng trong lòng đã quyết đối với hắn tận tâm chăm sóc, sau một năm hai người sẽ trở thành người dưng, nhưng Lâu Thiếu Ngự không quan tâm tính mạng, vì cậu mà lao lên đỡ một gậy như thế, đồng thời hành động của hắn cũng nói lên là hắn muốn hai người trở thành người yêu chứ không phải chỉ là giao dịch, cậu cảm thấy cậu càng ngày càng thua Lâu Thiếu Ngự rồi.
Kỳ thực trong lòng Ninh Viễn luôn rõ ràng, lúc trước vì cứu em gái nên mới cùng đối phương giao dịch, hắn không hề xoi mói mà còn đối với cậu rất tận tâm, nếu không thì việc cầu cứ kia chưa chắc đã có cửa, Lâu Thiếu Ngực có yêu cầu gì quá đáng cậu cũng phải đáp ứng, vì cứu em gái nên cậu không có lựa chọn nào khác. Huống hồ cậu có dùng thẻ của Lâu Thiếu Ngự đánh bài trong mắt hắn cũng chẳng là cái đinh gì...
Sáng ngày thứ hai đang đi ra tới cửa Lâu Thiếu Ngự liền quay lại hỏi Ninh Viễn: "Tôi nhớ trước kia em nói em sắp 25 tuổi, như vậy sinh nhật em sắp đến rồi sao?"
"Đã qua rồi, tới bây giờ thì cũng đã qua hai tuần rồi."
"Sao em không nói với tôi?"
"... Tôi không quen tổ chức sinh nhật, bình thường chính mình cũng không nhớ, vì thế nên tôi cũng không nói..."
"Là ngày bao nhiêu?." Lâu Thiếu Ngự có chút mất hứng hỏi.
"... Ngày mùng 9 tháng 7."
"Ừm, sang năm nhất định phải cùng nhau đón sinh nhật." Nói xong Lâu Thiếu Ngự bình tĩnh nhìn Ninh Viễn. 
"A? Được." Ninh Viễn cũng không để ý đến vấn đề này lắm, cứ thế vô tình cho Lâu Thiếu Ngự một lời hứa hẹn. Lâu Thiếu Ngự nghe xong câu trả lời của Ninh Viễn thì vô cùng vui vẻ, đặt ở môi Ninh Viễn một nụ hôn nhẹ, sau đó liền xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:" Coi như là trừng phạt vì em không nói ngày sinh nhật với tôi, cũng coi như là món quà muộn."
Lâu Thiếu Ngự mới vừa đi Ninh Viễn liền nhận được điện thoại, là người bạn Trầm Quân trước kia, cũng chính là ông chủ của cậu. Lúc trước Ninh Viễn nói bản thân có việc nên xin nghỉ một thời gian, sợ gây phiền phức khiến họ đi tìm người. Đối phương gọi điện thoại tới ý muốn hỏi cậu có đến không, bọn họ đã tìm mấy người nhưng đều không phù hợp, nếu như cậu đã trở về liền tới làm đi, tất nhiên Ninh Viễn vô cùng cao hứng đồng ý, tắt điện thoại Ninh Viễn liền lập tức nhắn cho Lâu Thiếu Ngự.
"Người bên Hưởng gọi điện tới muốn tôi quay trở về làm việc, tôi đã đồng ý mai sẽ đi làm lại rồi."
"Chúc mừng em, đây là một việc vui đấy, buổi tối thêm món gì ăn mừng đây?"
Tâm trạng Ninh Viễn vô cùng sung sướng nhắn tin cùng Lâu Thiếu Ngự mấy tin liền, khi tâm trạng kích động dần bình thường lại cậu nhận ra trong lúc vui sướng cậu đã nghĩ đến chia sẻ điều này cho Lâu Thiếu Ngự đầu tiên.
Dù đã từ chối nhưng Lâu Thiếu Ngự nhất quyết sắp xếp xe cho cậu đi làm, Ninh Viễn lần thứ hai bắt đầu trở nên bình thản nhưng vẫn bận rộn hơn.
Từ khi Ninh Viễn đi làm việc, bây giờ mỗi khi Lâu Thiếu Ngự về đến nhà liền có người chờ hắn, về đến nhà liền có cơm nước để ăn, có lúc vì bận nhiều việc nên Ninh Viễn về nhà muộn hơn Lâu Thiếu Ngự một chút, nhưng đa số là cậu sẽ về nhà sớm hơn hắn.
Kỳ thực Lâu Thiếu Ngự vô cùng yêu thích những ngày tháng này, nếu như Ninh Viễn về nhà trễ sẽ nhìn hắn đang ngồi trên ghế salong xem báo nói xin lỗi, rồi vội vội vàng vàng chạy vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối. Nếu những ngày Ninh Viễn nghỉ, cậu sẽ làm thêm những món ăn tinh tế để bồi thường. Lâu Thiếu Ngự cảm nhận cuộc sống sinh hoạt này vô cùng ấm áp và chân thực.
Ngày tháng bình yên cứ thế trôi qua, trở về việc làm khi mấy tháng trước khi cậu gặp Trầm Quân, lúc Trầm Quân nhìn thấy Ninh Viễn vô cùng sững sờ, hiển nhiên những chuyện xảy ra với Ninh Viễn anh đều không biết.
"Tiểu Viễn, sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu đi làm ở Vân thị sao?"
"Em..em lúc đó có chút việc, bây giờ mới trở về. Trầm ca, em không muốn nói dối anh nên anh đừng có hỏi em được không?"
Trầm Quân quả thật rất muốn biết dạo này có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt của Ninh Viễn vô cùng cầu khẩn, Trầm Quân không có cách nào nỡ ép hỏi người em thân thiết kém mình vài tuổi này. Anh đưa tay ra xoa xoa  tóc Ninh Viễn, ôn hòa nói: "Được, cậu không muốn nói thì tôi cũng sẽ không hỏi,tôi tin cậu làm điều đúng đắn,tôi cũng tin cậu sẽ chăm sóc tốt bản thân không để tôi phải lo lắng"
Ninh Viễn nở nụ cười cảm kích với Trầm Quân.
"Tiểu Viễn, đã lâu không gặp, tối nay đi ăn cơm không?"
Ninh Viễn ban đầu hơi do dự nhưng sau đó liền gật đầu đồng ý với Trầm Quân, sau đó nhắn tin cho Lâu Thiếu Ngự bảo tự lo cơm tối, còn mình tối nay hẹn với bạn nên phải ở lại.
Ninh Viễn không biết thời điểm cậu gửi tin, Lâu Thiếu Ngự đang ở trong nhà bếp bận rộn, bởi vì điện thoại của hắn đang vứt trên salong nên không đọc được tin nhắn của Ninh Viễn, chờ khi hắn hoàn thành xong định nhắn cho Ninh Viễn thì mới phát hiện ra tin nhắn của Ninh Viễn, Lâu Thiếu Ngự liền nhăn mày, tin nhắn được gửi cách đây hai tiếng, Lâu Thiếu Ngự trực tiếp gọi điện thoại cho Ninh Viễn.
"Em đang ở đâu, vừa nãy bận quá bây giờ tôi mới nhận được tin nhắn của em. Việc của em và bạn có thể đổi ngày khác được không?" Từng tiếng nói của Lâu Thiếu Ngự đều có tia oan ức.
"... Chúng tôi hiện đang ở phòng ăn rồi, đáng lẽ tôi phải gọi điện trực tiếp cho anh nhưng không tiện, hiện tại thì không thể đi rồi, ngày mai tôi nấu mì sợi cho anh coi như là bồi thường tội nha?" Khi Ninh Viễn nói lời này ngữ khí vô cùng xoa dịu, Lâu Thiếu Ngự chưa từng nghe cậu nói trước đây, nhìn bữa trưa thành quả trên bàn ăn, cuối cùng hắn vẫn đồng ý với Ninh Viễn nhưng không quên nói thêm: "Ngày mai nhất định phải nấu mì sợi cho anh."
"Được, khẳng định không thành vấn đề, bạn của tôi tới rồi, tôi tắt máy đây, buổi tối gặp." Ninh Viễn nói xong chưa chờ  Lâu Thiếu Ngự  phản ứng cậu đã tắt điện thoại, vì Trầm Quân đã từ tolet ra.
Trầm Quân đi về chỗ ngồi, thuận miệng hỏi là ai gọi tới.
"À, là một người bạn mới quen thôi."
Tuy vô cùng nhỏ bé, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên, Trầm Quân nhận ra trong lời nói của Ninh VIễn có sự do dự, biết Ninh Viễn không muốn nói nhiều về chuyện này, Trầm Quân chỉ ồ một tiếng rồi nhanh chóng chuyển đề tài khác.
Hai người đã lâu rồi không thấy nhau, ăn cơm xong Trầm Quân lại tìm ra một chỗ khác ngồi nói chuyện, Ninh Viễn lúc đầu hơi do dự nhưng nghĩ lại mình và Lâu Thiếu Ngự lúc này đã nói chuyện rõ ràng rồi, cùng Trầm Quân đi tới nơi mà anh hay đến, hai người ngồi nhàn nhã nói chuyện, rượu uống cũng không ít nhưng đến gần 11h mới rời đi, Ninh Viễn nhất quyết không để Trầm Quân đưa về mà tự mình bắt taxi về.
Sợ ồn ào đến Lâu Thiếu Ngự ngủ, Ninh Viễn rón rén mở cửa lại phát hiện trong phòng khách đèn còn sáng, đi vào trong cậu thấy một bàn thức ăn, còn Lâu Thiếu Ngự thì gục ngủ trên bàn.
"Tỉnh lại đi, sao anh lại ngủ chỗ này?"
Ninh Viễn lay lay người Lâu Thiếu Ngự đang mơ ngủ,Lâu THiếu Ngự mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ trên tường: "May là vẫn kịp."
"Cái gì vẫn kịp?"
Lâu Thiếu Ngự oan ức đáp lại cậu: "Em sao lại về muộn như vậy? Ngày hôm nay là sinh nhật tôi, vốn là muốn cùng mỗi mình em đón sinh nhật thật vui vẻ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.