Chương trước
Chương sau
Hôm sau cả hai người không ai nhắc lại chuyện kia nữa. Thời gian gần đây Lâu Thiếu Ngự thường đưa Ninh Viễn ra ngoài ăn cơm, xong lại bảo tài xế không đưa về tận nhà mà thường dừng ở chỗ dãy nhà trọ gần công viên rồi hai người từ từ đi bộ về.
Lâu Thiếu Ngự nói: "Đi dạo không chỉ giúp tiêu cơm mà còn giúp bồi dưỡng tình cảm nữa." Chỉ là bọn họ căn bản không nói gì, chỉ trầm mặc đi về nhà sau đó tắm rửa đi ngủ.
Hôm nay cả hai có hẹn cùng ăn cơm, nhưng trùng hợp lại có việc công ty nên Lâu Thiếu Ngự bị bố gọi bề nhà, Ninh Viễn cho rằng sẽ không đi ăn cơm nữa. Không ngờ Lâu Thiếu Ngự lại cho tài xế đến đón cậu. Lâu Thiếu Ngự cũng báo cho Ninh Viễn: " Chỗ kia món ăn rất ngon, cũng đã đặt chỗ rồi, không đi thì rất phí, chỗ của tôi cũng gần đó nên đến luôn, tôi có bảo tài xế đến đón em. Chờ tôi xong việc sẽ cùng em ăn cơm."
Ngữ khí của Lâu Thiếu Ngự giống như trung cầu ý kiến của cậu, Ninh Viễn cũng rất nể tình hắn liền nói:"Tốt thôi."
Tài xế đưa Ninh Viễn đến chỗ Lâu Thiếu Ngự đang bàn việc, sau đó đem dẫn cậu đến gian phòng bên trong.
"Đây là phòng ăn, ngài ngồi đây chờ một chút, Lâu thiếu sau khi bàn xong việc sẽ qua chỗ ngài."
"Ân được rồi, cảm ơn ông."
Tài xế nói xong cũng đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ để lại Ninh Viễn một mình ở trong phòng. Ngồi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy Lâu Thiếu Ngự xuất hiện, Ninh Viễn cảm thấy đã muộn rồi liền đẩy cửa phòng đi ra ngoài rồi chậm rãi đi dạo trên hành lang. Đi tới cuối dãy định quay trở lại thì đâm phải đoàn người đang đi đến. Ninh Viễn ngay lập tức đứng hình tại chỗ, người đối diện cậu là An Diệc Thần, trong đám đi sau còn có tên đã dùng cán dao đâm vào người cậu - Tào Nhị. Ninh Viễn sợ hãi liền né người sang bên để đi qua đám người, thế nhưng cơ thể thì không ngừng run rẩy, sự tàn nhẫn của An Diệc Thần ở kiếp trước cậu đã biết đủ rồi.
Đám người kia đi qua Ninh Viễn một đoạn thì Ninh Viễn mới dám thở ra, lo lắng cũng dần chùng xuống, cậu lập tức đi về căn phòng vừa nãy. Lúc Ninh Viễn vừa đặt tay vào cánh cửa thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cậu. Ninh Viễn tưởng là Lâu Thiếu Ngự đã đến nhưng quay đầu lại liền bắt gặp kẻ luôn xuất hiện trong ác mộng của cậu- Tào Nhị.
"Thiếu gia tôi muốn mời cậu qua nói chuyện một chút." Nói xong hướng về cuối hành lang chỉ tay, Ninh Viễn liền nhìn thấy đám người mà cậu vừa sượt qua vẫn đứng đó, đứng đầu vẫn là An Diệc Thần.
Ninh Viễn hất tay Tào Nhị ra, mở cửa phòng muốn chạy vào, Tào Nhị một phát bắt được cổ áo cậu định kéo về phía An Diệc Thần. Ninh Viễn thì nắm thật chặt cánh cửa không chịu buông tay.
An Diệc Thần đứng bên kia chờ, không ngờ đối phương sẽ phản ứng như vậy, một lúc sau cũng không còn kiên nhẫn nữa, hắn khẽ phất tay, hai tên vệ sĩ từ đằng sau liền đi ra giúp Tào Nhị một tay kéo Ninh Viễn đến trước mặt hắn.
An Diệc Thần đưa tay ra nâng khuôn mặt của Ninh Viễn lên, nhìn chằm chằm một lúc mới mở miệng nói một câu: "Vừa nãy chỉ lướt qua một chút, quả nhiên cũng không tồi. Sao lại sợ tôi đến vậy? Cậu làm gì có lỗi với tôi sao?"
Ninh Viễn mím chặt môi không nói, trái lại An Diệc Thần hờ hững nói: "Cũng có cá tính đấy chứ, đem cậu ấy về." Trong lòng Ninh Viễn đang căng thẳng thì bị lời nơi này của An Diệc Thần đánh gãy, cố gắng kìm nén sự căm hận trong mắt! Cậu thật sự không hiểu sống lại lần nữa nhưng vẫn khó khăn như vậy, thế thì tại sao ông trời lại ban cho cậu sự sống lần nữa? Lẽ nào chỉ muốn thấy cậu chỉ kịp nhìn lại quá khứ rồi vùng vẫy làm trò hề? Nỗi hận khiến Ninh Viễn liều mạng dùng miệng cắn lên tay của An Diệc Thần.
An Diệc Thần cảm thấy người trước mắt giống như phát điên đột nhiên nhào lên cắn, lực mạnh đến nỗi muốn cắn đứt ngón tay của hắn vậy. Ninh Viễn quyết trút hết những oán hận vào cú cắn này! Cậu cảm nhận được vị tanh của máu nhưng vẫn mặc kệ, cuối cùng bị một tên vệ sĩ đánh vài gáy ngất đi mới chịu buông ra.
Người ở bên cạnh đều không dám thở mạnh, tất cả đều cúi mắt xuống, để thiếu gia bị thương như vậy là lỗi của bọn họ. An Diệc Thần liếc mắt nhìn Ninh Viễn đang hôn mê nằm trên đất, sắc mặt âm trầm nói: "Mang về, nhốt lại."
Một bên khác Lâu Thiếu Ngự cùng cha của hắn còn ở trong phòng bàn bạc chuyện làm ăn, di động của cha hắn vang lên. Cũng không biết đối phương ở trong điện thoại nói cái gì Lâu Thiếu Ngự chỉ nghe được cha của chính mình vô cùng hờ hững nói câu: Cứ tùy ý.
Lâu cha vừa tắt điện thoại thì điện thoại của Lâu Thiếu Ngự cũng vang lên. Là Lưu Thụy. Vừa nhận điện thoại liền nghe thấy Lưu Thụy khẩn trương báo cáo: "Người phụ trách đi theo Ninh tiên sinh vừa nói họ thấy An Diệc Thần và người của hắn mang theo Ninh tiên sinh đang bất tỉnh đi, bọn họ cố gắng ngăn cản nhưng không được."
Lâu Thiếu Ngự không tắt máy của Lưu Thụy, quay sang cha mình: "Con có chút việc gấp, còn lại ngày mai sẽ cùng cha thương lượng." Nói xong cũng nhanh chóng muốn đi ra ngoài.
"Đứng lại, là bởi vì cái người tên Ninh Viễn sao?"
Lâu Thiếu Ngự sững sờ hỏi: "Làm sao cha biết?"
"Vừa nãy An Diệc Thần trong điện thoại nói với ta chính là chuyện này, ta đã đồng ý người kia tùy tiện hắn xử trí."
Lâu Thiếu Ngự sắc mặt trở nên khó coi, hướng về phía cha của chính mình quát: "Đó là người của con, cha dựa vào cái gì thay con làm chủ!" An Diệc Thần đã cùng cha hắn nói chuyện điện thoại, cha hắ  cũng đáp ứng. Bây giờ chính hắn lại đi tìm An Diệc Thần đàm phán thả người, An Diệc Thần tất nhiên sẽ không thả Ninh Viễn, Lâu Thiếu Ngự đối với việc làm của cha mình vô cùng bất mãn.
"Bất quá cũng chỉ là một món đồ chơi, đáng để cho con quát vào mặt ta như thế sao?"
"Cha mau gọi điện cho An Diệp Thần, kêu hắn thả Ninh Viễn ra, con lập tức tới đón người!"
"Ta không thể để một món đồ chơi phá hoại sự hợp tác với An gia được."
"Đó là người con yêu! Nếu cha không muốn giúp con cứu người, vậy con tự mình đi cứu, con cũng không muốn giống cha, hối hận sống hết đời! Nếu vạn nhất con có chuyện gì ở An gia thì cha cũng coi như không có đứa con này đi! Lâu Thiên Hải cha đã hại chết mẹ con, cũng không cần để ý thêm một đứa con này đâu." Lâu Thiếu Ngự nói xong cũng đã chạy ra khỏi phòng. Ở trong phòng, Lâu cha hai tay run lên, đứa con vẫn luôn vì cái chết của mẹ mà đối đầu với ông, cũng là cái chết của nữ nhân ông yêu nhất... Lâu Thiên Hải chán nản tùy tiện nằm trên ghế, vẻ quyết tâm vừa nãy cũng không còn, trong nháy mắt lại trông già đi không ít.
Lâu Thiếu Ngự một đường chạy ra cổng lớn của sảnh, trông thấy bóng dáng của người hay đi theo Ninh Viễn ở bên kia đường.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bên trong phát sinh chuyện gì thuộc hạ cũng không rõ lắm, thuộc hạ nhìn thấy An Diệc Thần và đám vệ sĩ mang Ninh thiếu đang bất tỉnh ra liền chạy nói ngăn lại, nói với hắn chắc có chuyện gì hiểu lầm bởi Ninh thiếu là người của ngài. Thế nhưng An Diệc Thần trực tiếp liên hệ với Lâu gia, sau đó liền mạnh mẽ đem người mang đi."
Người còn lại cũng do dự đám lời: "Thuộc hạ cảm thấy là Ninh thiếu hình như đắc tội gì đó với An Diệc Thần, hơn nữa trên tay An Diệc Thần cũng toàn là máu, vẻ mặt cũng âm trầm."
Nghe xong những câu nói này Lâu Thiếu Ngự càng thêm lo lắng cho an nguy của Ninh Viễn, An Diệc Thần là loại có thù báo thù có oán báo oán, nếu như Ninh Viễn thật sự làm An Diệc Thần bị thương thì hắn phải nhanh chóng đem cậu ra mới được, bằng không khó có thể tưởng tượng Ninh Viễn ở An gia sẽ chịu khổ ra sao.
Lâu Thiếu Ngự cho Lưu Thụy hỏi thăm một chút rồi một mình đi đến An gia, đến nơi An Diệc Thần vô cùng khách khí mời hắn vào, thế nhưng Lâu Thiếu Ngự liền trực tiếp nói mục đích đến.
"Thuộc hạ của tôi nói An thiếu đi ra ngoài đại sảnh có mang theo người của tôi, tôi đến đây là để mang cậu ấy về"
"Ồ? Tuy nói tôi cùng cha cậu thông qua điện thoại đã được đồng ý, thế nhưng Lâu thiếu đây cũng cần phải đồng ý nữa. Chỉ có điều người này làm tôi bị thương, tôi đem cậu ấy về đây mà không để mất một sợi tóc nào chỉ e là thuộc hạ không phục. Cậu ấy cắn làm tay phải của tôi bị thương, tôi cũng không cần gì nhiều, người thì cậu có thể mang đi nhưng phải để tay phải của cậu ấy ở lại đây."
"Cái kia không thể."
"Nếu đã như vậy thì hôm nay tôi cũng không thể nể mặt mũi của cậu được, xin mời về cho." An Diệc Thần tiếng nói vừa dứt, tùy tùng cũng đã tiến đến gần Lâu Thiếu Ngự, hai người đồng loạt đứng trước mặt Lâu Thiếu Ngự nói: "Lâu Thiếu xin mời!"
Lâu Thiếu Ngự đứng lên, lại đột nhiên ra tay tập kích trước mặt hai người.
"Lâu Thiếu Ngự, đây là nhà của tôi, nếu như cậu còn làm càn, tôi có chém cậu rồi gửi tới cho cha cậu cũng là điều hợp lý."
Lâu Thiếu Ngự cười nhạt: "Tôi hôm nay một mình đến, nhưng tuyệt đối không có ý định đi một mình."
An Diệc Thần nhìn Lâu Thiếu Ngự bằng con mắt tò mò sau đó nói: "Vậy thì phải xem cậu có bản lĩnh gì đã." Hắn vừa dứt lười, thuộc hạ bắt đầu xông về phía Lâu Thiếu Ngự, rất nhanh thủ vệ ở cửa cũng đều tham dự vào, Lâu Thiếu Ngự tuy thân thủ nhanh nhẹn nhưng cũng không thể địch lại một lúc nhiều người đến vậy, huống hồ thời điểm hắn đến cũng không chuẩn bị gì. Cuối cùng vẫn bị mấy tên thuộc hạ An gia bắt trói.
An Diệc Thần gọi điện thoại cho Lâu Thiên Hải, ý tứ đại khái chính là: ngài đồng ý để cho tôi lấy người đi nhưng con trai lại đến gây loạn đánh người của tôi. Ngài tự xử lý chuyện này đi, thuận tiện đem con trai về.
Nghe điện thoại của An Diệc Thần,  Lâu Thiên Hải trong lòng hết sức tức giận, hắn không nghĩ tới con trai của chính mình thật sự một người một ngựa chạy đi đòi người, còn bị người cho nhốt lại muốn cho hắn tới đưa về, để hắn ở trước mặt An Diệc Thần triệt để mất đi uy tín.
-Mochi-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.