Chương trước
Chương sau
Trong sảnh chính của một tòa biệt thự to lớn đang diễn ra buổi tiệc vô cùng long trọng, một người đàn ông nhẹ nhàng xoay chén rượu trong tay,  bộ dạng tùy ý nói chuyện với người đối diện. Đột nhiên một tên trợ thủ bộ dạng gấp gáp đi đến bên hắn, khẽ nói câu gì đó vào tai hắn. Nghe xong, đôi mắt vốn đen nháy của nam nhân cũng có chút âm trầm, hắn thấp giọng hỏi: "Cậu ấy tự mình rời đi?"
"Xét tình huống hiện tại có thể cho là vậy, bọn em cũng không nghĩ tới Ninh tiên sinh lại đột nhiên rời đi."
"Điều động hết tất cả mọi người đi tìm, trong vòng một tiếng cậu ấy nhất định phải xuất hiện ở trước mặt tôi."
Trợ thủ đáp một tiếng vâng rồi nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự. Sau khi tên trợ thủ vừa rời đi, toàn thân nam nhân đều tỏa ra khí lạnh, chứng tỏ tâm trạng không được tốt! Bầu không khí của bữa tiệc liền trầm xuống, không ai dám nói gì khi thấy chủ nhân bữa tiệc như vậy. Hắn đi đến và ngồi một mình trên ghế sofa, lẳng lặng chờ đợi tin tức, tựa như không lo lắng về vấn đề kia. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ năng lực làm việc của đàn em mình.
Một lát sau, có một nam nhân khác dáng vẻ thành thục bước đến gần hắn, mà đàn em vừa báo tin -Lưu Thụy cũng nhanh chóng theo sau.
"Lâu Thiếu gia quả là có nhiều thời gian, thân là chủ nhân gia nhưng vẫn có thể bình tĩnh ngồi đây."
"Đột nhiên có chút mệt mỏi nên tới nơi này ngồi một chút. Tôi ngược lại nghĩ rằng An đại thiếu gia vừa mới tiếp nhận An gia, lẽ ra là trăm công nghìn việc mới đúng, không ngờ vẫn có hứng thú với buổi tiệc vô vị này."
"Ha ha." An Diệc Thần cười một cách khó hiểu: " Tôi tìm đến Lâu thiếu có chút chuyện nhỏ."
"Ồ?"
"Vừa nãy tôi cửa lớn của Lâu gia gặp phải một tên phục vụ lớn mật,  đối với hắn có chút hứng thú, có điều Lưu Thụy nói nếu như tôi muốn dẫn tên này đi nhất định phải được sự đồng ý của Lâu Thiếu."
Lâu Thiếu Ngự ánh mắt nhìn về phía Lưu Thụy, chuyện như vậy theo lý mà nói Lưu Thụy hoàn toàn có thể làm chủ, không cần phải làm phiền hắn, lẽ nào có chuyện gì mà y không thể tự quyết được?
Lâu Thiếu Ngự đối với An Diệc Thần cũng không có cảm tình gì. Khoảng thời gian trước, tên này dám uy hiếp cha đẻ tự sát, rồi lên làm chủ An gia. Có thể nói là kẻ không từ thủ đoạn để đoạt được mục đích, lòng dạ độc ác đã đến mức độ không còn gì hơn.
Lưu Thụy tiến lên nhẹ giọng nói cùng Lâu Thiếu Ngự: "Là Ninh tiên sinh."
Lâu Thiếu Ngự con mắt tối sầm xuống, dường như đang chứa đựng một trận bão táp, trầm mặc một hồi mới dùng âm thanh trầm thấp nói: "Đem người mang tới đi."
Ninh Viễn bị người của An Diệc Thần mang tới. Cậu mặc bộ quần áo của người phục vụ, khắp người bị dính bẩn, hai tay cũng bị trói ở phía sau, đoán chắc là vừa cùng người của An Diệc Thần xung đột với nhau.
Vừa nghĩ tới Ninh Viễn vì chạy trốn khỏi mình mà dây dưa với An Diệc Thần, Lâu Thiếu Ngự trong lòng liền tràn đầy tức giận, rốt cuộc cậu muốn chạy trốn đến thế? Hắn đối với cậu là yêu thương thật lòng, vậy mà cậu không ngại ngần chà đạp lên?
Lâu Thiếu Ngự đi tới trước mặt Ninh Viễn trầm giọng nói: "An đại thiếu coi trọng cậu, cậu có ý kiến gì?"
Nhìn Ninh Viễn vẫn luôn cúi đầu không nói, Lâu Thiếu Ngự ở trong lòng hò hét: "Nói chuyện! Em mau nói chuyện! Cho tôi một lý do! Mặc kệ là cái gì cũng được!". Chỉ tiếc Ninh Viễn từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không nhìn Lâu Thiếu Ngự một lần.
Cậu trầm mặc không nói khiến Lâm Thiếu Ngự càng thêm tức giận, chỉ nghe Lâu Thiếu Ngự không rõ ý tứ cười nhạo một tiếng: "Có điều chỉ là một người phục vụ, hiếm thấy An đại thiếu vừa ý như vậy. Vậy thì tùy An đại thiếu quyết định, muốn chơi cứ chơi!". Ba từ cuối cùng Lâu Thiếu Ngự nói nghiến răng nghiến lợi.
Lời nói mặc dù là nói với An Diệc Thần,  nhưng hắn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm người đang cúi đầu. Vai của cậu trong nháy mắt khẽ run, cũng không còn phản ứng nào nữa. Không có ai để ý Lưu Thụy sau khi nghe Lâu Thiếu Ngự nói thì vô cùng sững sờ.
Đỡ lấy Ninh Viễn rồi giao cho An Diệc Thần mang đi, mãi đến khi ra đến cửa lớn Ninh Viễn mới kịch liệt giãy giụa. Mà những người kia cũng không cần khách khí, trực tiếp một quyền đánh vào bụng Ninh Viễn. Ninh Viễn dạ dày bị đánh trúng lập tức đau đớn, trán chảy mồ hôi lạnh, thân thể lập tức mềm nhũn trên tay vệ sĩ. Chưa thích ứng với cơn đau ở bụng thì sau gáy đột nhiên nhói một cái rồi tất cả chìm vào bóng tối.
Ninh Viễn lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xa hoa, chỉ là hai tay vẫn bị cột. Vệ sĩ bên ngoài nghe thấy động liền mở cửa vào kiểm tra, xác nhận cậu đã tỉnh rồi liền kéo nhau ra khỏi phòng. Không lâu sau, An Diệc Thần liền xuất hiện, y ôn nhu giúp cậu cởi trói dây thừng. Ninh Viễn vẫn cảm thấy trên người y tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến cậu muốn tránh xa.
Dây thừng vừa được gỡ Ninh Viễn liền lùi về phía kia giường, nhưng tay chân nằm lâu không tránh khỏi bị tê, không cẩn thận liền ngã xuống đất, còn khiến cho cái lọ sứ đầu giường đổ xuống. Nhất thời trong phòng liền vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn. Ngoài cửa vệ sĩ nghe thấy tiếng động lạ liền xông vào, thấy An Diệc Thần phất tay lại yên tĩnh lui ra.
"Qua tới nơi này, không nên chọc giận tôi." An Diệc Thần ngoài miệng tuy rằng mang theo mỉm cười, nhưng là trong đôi mắt lại tràn ngập tràn ý lạnh khiến người ta sợ hãi.
Thấy Ninh Viễn không phản ứng, An Diệc Thần không kiên nhẫn đi lên phía trước đưa tay ra muốn túm lấy Ninh Viễn. Khi y cúi người xuống, tay áo sắp chạm vào cổ áo cậu liền bị một mảnh sứ cứa vào mặt, nhân cơ hội đó Ninh Viễn vùng ra muốn bỏ chạy.
An Diệc Thần cũng đã nhận ra được ý đồ của Ninh Viễn, đúng lúc đấy đã lùi lại một bước nhưng do khoảng cách quá gần nên vẫn không tránh khỏi bị quệt một đường vài centimet trên mặt.
An Diệc Thần đưa tay sờ lên mặt của mình, nhìn chằm chằm màu đỏ tươi trên ngón tay, sau đó dời tầm mắt đến người Ninh Viễn, ánh mắt âm lãnh khiến Ninh Viễn lạnh gáy, giống như tử thần đang vẫy tay với cậu. Ninh Viễn đột nhiên rất hối hận chính mình vừa nãy nhất thời kích động.
An Diệc Thần đi ra ngoài mở cửa, vệ sĩ thấy trên mặt hắn có vết máu liền hoảng sợ. Ninh Viễn trơ mắt nhìn cửa phòng ở trước mắt hắn bị đóng lại, sau đó là tiếng chìa khoá chuyển động, cuối cùng là tiếng bước chân dời đi.
Cậu rất sợ hãi, vừa nãy ánh mắt của An Diệc Thần rõ ràng sẽ không dễ dàng buông tha cậu, nhìn sự âm lãnh đấy thì không biết cậu phải chịu sự thống khổ nào đây.
Khi Ninh Viễn đang mơ màng ngủ, có một bóng đen vụt đến kéo lấy tay cậu, nhanh chóng đưa cậu vào trong xe, kẹp cậu ở giữa hai người lạ mặt.
Xe một đường hướng về ngoại thành, chỉ thấy hai bên càng ngày càng hoang vu, nhà cao tầng dần dần biến mất, xung quanh cỏ dại cây cối bắt đầu tăng lên. Lần thứ hai bị lôi xuống xe, cậu đã bị mang tới một khe suối. Phía trước không có đường xe chạy, vì lẽ đó hai người kia một trước một sau xô đẩy cậu đi trong con đường đầy sỏi đá.
Đi rồi một đoạn sau khi phía trước  không còn đường, hai người kia dần đi chậm lại, cậu có thể nghe thấy tiếng suối chảy. Cậu chú ý tới người phía trước đưa mặt ra sau khẽ gật đầu, sau đó cậu liền bị ấn xuống mặt đất.
Trong đêm tối một tiếng thét vang lên lay động cả những con chim trên cành. Ninh Viễn cảm thấy chân như bị rạch một phát, nhưng có lẽ mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Có một người nhìn cậu đầy khinh thường: "Mày là cái thá gì, lại dám làm thương khuôn mặt của An thiếu?"
Sau đó đối phương ngay ở trên mặt của cậu mạnh mẽ rạch một đường, lại là một tiếng kêu thảm thiết trong bầu trời đêm, khi tên kia định rạch thêm một phát nữa thì tên đồng bọn ngăn lại.
"Ha hả, mày không nói tao cũng biết. Nhìn kỹ một chút cái tên này cũng rất thú vị, chẳng trách thiếu gia vừa mắt, chỉ tiếc là không biết thức thời. Tao cho tới bây giờ chưa từng chơi đùa nam đây, cái tên này đêm nay khẳng định là chết ở đây, không bằng để anh em ta trải nghiệm thượng đàn ông đến cùng là cái vị gì? Chờ ta chơi đùa xong rạch nát mặt hắn cũng chưa muộn."
Hắn liếc nhìn Ninh Viễn một chút mới quay về đồng bọn của hắn nói: "Khắp toàn thân đều có thể cùng chơi, chúng mày nhanh một chút còn phải về sớm một chút để báo cáo kết quả đây."
Được đồng bọn cho phép, tên kia trực tiếp cởi quần Ninh Viễn, vội vã tuốt mấy lần liền hướng thân thể Ninh Viễn mà nhét, Ninh Viễn trái phải giãy dụa, nơi kia lại kẹp chặt khiến tên kia nhất thời cũng không cách nào thực hiện được. Sau hai lần không được, tên kia không còn kiên nhẫn liền giận dữ. Mạnh mẽ đập Ninh Viễn hai cái bạt tai sau đó đem hai chân Ninh Viễn giơ lên. Cậu chỉ nghe tiếng xào xạc của bụi cây, chân lập tức bị đập mạnh.
Người kia tựa hồ còn chưa hết giận, hùng hùng hổ hổ nói câu: "Con mẹ nó! Chết đến nơi rồi còn không biết ngoan ngoãn phối hợp nhất định muốn uống rượu phạt, vậy ta sẽ tác thành ngươi."
Dứt lời, đem con dao chưa bỏ bao ở bên cạnh lên, nắm chặt trên tay rồi dùng sức đâm vào trong thân thể cậu. Ninh Viễn hét lên thảm thiết, vỏ dao toàn bộ chôn vào thân thể của cậu, chỉ để lại chuôi dao ở bên ngoài.
Cậu co rúm mấy lần, kết quả tên kia nắm chuôi dao rút ra, vỏ bao cứng rắn vẫn còn bên trong cậu. Hắn lập tức hơi động nắm chặt chuôi đao xoay tròn, để vỏ đao ở Ninh Viễn bên trong thân thể khuấy lên. Theo động tác của ten kia, vỏ dao bằng kim loại trang sức ma sát vách mềm mại, máu tươi theo vỏ đao chảy ra nhỏ rơi trên mặt đất.
"Thôi được rồi, mau mau xong việc trở lại báo cáo kết quả. Ngày hôm nay gia chủ bị cái tên này làm tâm tình đặc biệt không tốt, ngươi vẫn còn ở nơi này mà tức giận, là muốn trở về chậm lĩnh phạt sao?"
"Lập tức xong đây, lão tử ngày hôm nay chính là không làm cũng nhất định phải đem đồ vật này đi vào. Không thể tha tên tiểu tử này!"
Nói xong hắn liền đem dao rút ra, vỏ  bị kẹt ở Ninh Viễn trong cơ thể, dao găm rút ra trong nháy mắt khiến hậu huyệt bên người bị thương. Người kia căn bản là không đem thống khổ của Ninh Viễn để ở trong mắt, cho dù nơi kia còn đang chảy máu, ngậm lấy vỏ dao, hắn cũng vẫn là đem đồ vật của chính mình tiến vào.
Bởi vì quá gấp gáp mới đi vào liền không được. Vì muốn đi về báo cáo nên hắn cũng không làm gì tiếp, hùng hùng hổ hổ vài câu rồi cùng đồng bọn nói: "Thật chán, còn không bằng đi tìm gái! Động thủ đi!"
Sau đó liên tiếp dao găm trên mặt, trên cổ họng cậu cũng bị rạch. Cuối cùng cậu bị tên kia một cước đạp rơi xuống rãnh nước, trong rãnh nước nước không sâu cậu không bị chìm xuống.
Cậu cứ như vậy nằm ở rãnh nước bên trong, cậu nghe thấy bên trên truyền đến một tiếng: Mày cứ nằm ở phía dưới chậm rãi chờ chết đi!"
Sau đó là riêng bước chân rời đi của đám người. Cậu nỗ lực từ nơi này leo lên, nhưng là bị cắt gân tay chân nên cố hết sức cũng không leo lên được. Kỳ thực Ninh Viễn biết mọi nỗ lực đều là uổng phí. Trên người động mạch tất cả đều bị cắt đứt, coi như cậu thật sự có bản lãnh leo lên, nơi đơi đêm hôm khuya khoắt không bóng người, tỉ lệ sống sót cí là bao?
Máu chảy ngày càng nhiều, liên tục bị nước rửa trôi. Nhưng hiện tại cậu cũng chỉ có thể nằm trong rãnh nước lạnh lẽo này chờ chết. Mẹ cậu sức khỏe không tốt, cậu mà chết đi thì em gái làm sao chăm sóc mẹ? Ninh Viễn cảm giác xung quanh càng ngày càng yên tĩnh, yên tĩnh để cậu sợ hãi...
Từ khi Ninh Viễn bị An Diệc Thần mang đi, Lâu Thiếu Ngự  vẫn ngồi trên sofa vừa nãy. Đã hơn một giờ hắn đều không hề rời đi, Lưu Thụy cũng chỉ có thể đứng ở sau lưng hắn yên lặng chờ lệnh. Lâu Thiếu Ngự đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, dem mọi thứ trên bàn quét sạch xuống đất. Một trận tiếng vỡ nát vang lên, Lưu Thụy nghe thấy Lâu Thiếu Ngự nói: "Lập tức sắp xếp người cũng ta qua bên An gia."
Lưu Thụy biết Lâu Thiếu Ngự ý tứ là muốn đem Ninh Viễn mang về, đồng thời đã chuẩn bị tốt khai chiến...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.