Cố Loan Loan xua xua tay, nhặt túi lên định đi, lại bị đối phương duỗi tay giữ chặt.
“Làm gì vậy? Có bệnh à!”
Tránh ra, người đàn ông ngượng ngùng thu tay về, nhìn cô, nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, có thể xin tên của cô không?”
Cố Loan Loan không kiên nhẫn, đáp: “Cố Loan Loan.”
Trái tim Đỗ Quân Khôn lại co rút, đau đớn, trong lòng không ngừng nói: Đừng để cô ấy đi.
Cố Loan Loan bước đi nhanh, Đỗ Quân Khôn đuổi kịp, vội vội vàng vàng tìm tấm danh thiếp rồi nhét vào túi xách của cô.
“Xin nhớ kỹ, tôi tên là Đỗ Quân Khôn.”
Người này có phiền hay không hả, không phải là muốn chào hàng đó chứ? Cố Loan Loan đi thẳng về phòng, ném lời của anh ta ra sau đầu.
Ở phía sau, người kia nhìn theo bóng lưng cô, chợt ôm ngực. Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên có tình cảm mãnh liệt như vậy, Đỗ Quân Khôn không hiểu, anh ta tạm thời nghĩ là ‘Nhất kiến chung tình’ (vừa gặp đã yêu) đi.
Cố Loan Loan, Cố Loan Loan……
Mà bên này, Cố Loan Loan vừa đi đến cửa phòng, Diệp Cửu Chiêu đã mở cửa, vừa thấy cô liền cười nói: “Em vẫn chưa về, anh còn định đi tìm em đây, sao lại đi lâu như vậy?”
Cô lắc đầu, đáp: “Không có việc gì, vào đi thôi.”
Diệp Cửu Chiêu cầm tay cô, dẫn cô đi vào, Liễu Nghệ nhìn bọn họ tay trong tay thì có chút ghen ghét. Cô ta quen biết cả một đám con nhà giàu mà chưa từng thấy ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-cung-vo-nhu-mang/3020223/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.