Tần Trạch lẳng lặng chờ ở bên ngoài Cung Thiếu Niên. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ nhắm hai mắt lại, kéo chiếc vĩ cầm của Tô Nhiên, thầm nghĩ:
Nếu chúng ta ở cùng một lớp, chúng ta có thể tự học chung với nhau, sau khi tan học sẽ cùng nhau đi về, cùng nhau uống trà, cùng nhau ghi chú, rời nhau một giây cũng không sao cả, bởi vì còn có giây sau.
Đáng tiếc, chúng ta không học cùng lớp.
Nếu chúng ta học chung trường, chúng ta có thể cùng nhau đi thư viện, xem phim ở rạp chiếu bóng ngoài trời, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngắm trăng sao, cùng nhau chạy 800 mét, cùng nhau nắm tay, ăn kẹo bơ đường bên hồ Bích Thủy, cùng nhau xem Đại Thoại Tây Du. Một ngày không gặp, chúng ta còn có ngày mai, ít nhất còn có một ngày cùng nhau tốt nghiệp.
Đáng tiếc, chúng ta lại không học cùng một ngôi trường.
Nếu chúng ta sống ở cùng một thành phố, chúng ta còn có thể đi dạo phố, cùng nhau ăn kem, cùng nhau chơi trò chơi điện tử, cùng nhau đi phương tiện công cộng, lên xuống chung một thang máy; thỉnh thoảng nhớ ra một cửa hàng nhỏ nào đó ở phố thị, chúng ta sẽ cùng nhau tới đó đi dạo. Một tuần không gặp cũng chẳng nhớ nhau, dù sao thì đâu phải tuần nào cũng rảnh, ngày nào cũng nghỉ;
Đáng tiếc, chúng ta cách nhau quá xa, một tháng chỉ gặp được hai ngày.
Một số người không bao giờ bỏ lỡ thời điểm nào cả. Không nhớ đến cũng tự khắc khó quên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-co-anh-ben-em-la-du/2268033/chuong-43-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.