Buổi tối thứ nhất, Tô Nhiên nhớ nhà.
Sau khi nhắm mắt lại, trí nhớ của cô trở lại lúc còn rất nhỏ.
Nhớ một đêm hội dành cho cha mẹ, cô cô độc ngồi trước cửa nhà, chờ đợi ba mẹ trở lại. Ánh đèn hoàng hôn, chiếu lên trên bóng lưng của cô, một cô bé nho nhỏ, chôn vùi trong bóng ma của những bóng đèn.
Đêm tối yên tĩnh, bầu trời đen như mực, cô khủng hoảng nghe thấy tiếng mánh chửi truyền đến từ xa.
"89 điểm, vậy mà chỉ thi được 89 điểm, đồ khốn kiếp này. . . . . Mất hết mặt của tao rồi, xem trở về tao có đánh chết mày hay không. . . . ."
" Đồ cứng đầu, bắt nó thi được 100 điểm, mỗi lần thi nhiều nhất cũng được có chừng này thế nào, ngay đến cả trả lời cũng không trả lời được nữa sao… đồ cứng đầu, tại sao lúc đầu tao lại sinh ra một đứa con như mày chứ…
" Tô Nhiên, mày ra ngoài ngay cho tao ——!" Giọng nói bén nhọn, làm cho bóng dáng nho nhỏ trong góc phòng không ngừng lui về phía sau, trong đôi mắt hoảng sợ ngập tràn nước mắt.
"Bùm ~" bóng dáng nhỏ bé không cẩn thận ngã vào ván giặt đồ ở sau lưng.
"Mày còn dám tránh ——! Thi ít điểm như vậy mà mày còn dám tránh! Mày có biết không, mày học tập kém, về sau phải giống như ba mẹ mày ra ngoài bán rẻ tiếng cười để kiếm sống, đi theo sau người khác, để cho người khác xem thường à! Lại chỉ được có 80 điểm! Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-co-anh-ben-em-la-du/2268015/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.