Chương trước
Chương sau
Khi Triệu Xuân và Tô Tường mở cửa, thấy một màn như thế này.

Một thiếu niên xa lạ, đem hai bàn tay của cậu ta sờ loạn trên mặt con gái của bọn họ, mà con gái của bọn họ vì bị tên sắc lang đó khinh thường mà nước mắt rơi như mưa.

Vì thế Tô Tường xúc động, hét lên: "Thằng bé này ở đâu ra, lại dám động tay động chân với con gái của Tô Tường này vậy." Vừa dứt lời, người đã đến trước mặt của Tần Trạch, vừa mới đưa nắm tay lên, đang chuẩn bị cho tên nhóc trước mặt nhìn xem sự lại hại của mình, nhưng không ngờ Tần Trạch lại nhẹ đẩy thắt lưng Tô Tường, dưới chân nhẹ quét một vòng, trọng tâm cả người Tô Tường không vững, chỉ một xíu nữa là ngã xuống đất, Tần Trạch dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ Tô Tường đứng vững trở lại.

Tần Trạch cười thăm hỏi: "Chào ba của Tô Nhiên, cháu là bạn học của Tô Nhiên, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, lần đầu tiên gặp mặt lúc bác đưa áo mưa đến phòng học cho Tô Nhiên."

Tô Nhiên ở trên giường không biết làm sao: "Cha, mẹ, cậu ấy là bạn cùng lớp con, Tần Trạch. Hôm nay vì có cậu ấy con mới được cứu."

Mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Tường vẫn không vừa mắt Tần Trạch, chẳng nhé những điều ông vừa thấy là giả sao.

Ngược lại Triệu Xuân lại hào phóng hơn rất nhiều, mỉm cười hỏi: " Nhiên Nhiên nhà bác, từ nhỏ tố chất thân thể rất tốt, lần này là do không cẩn thận, lại đụng phải dây điện, cũng may mắn có cháu, az, đứa nhỏ này, đúng là quá sơ ý không có chút cận thận nào của một cô gái đáng có cả."

Ha ha, Tô Nhiên hơi xấu hổ, đúng là cô hay quên thứ này thứ kia bình thường cũng không cẩn thận .

Mà lời Triệu Xuân nói, là do Tô Nhiên nói dối, cô suy nghĩ cẩn thận chuyện này một chút, những chuyện không tốt này vẫn nên giấu đi thì tốt hơn. Không nên làm cho cha mẹ lo lắng, cho nên sau khi vào bệnh viện, cô đã bảo Tần Trạch gọi điện nói cho ba mẹ Tô.

Tần Trạch đứng bên cạnh mỉm cười, bây giờ cậu đã buông xuống tâm sự trong lòng, hiện tại cậu cảm thấy cậu là người hạnh phúc nhất trong thiên hạ.

"Mẹ, mẹ đi làm chưa vậy?" Tô Nhiên đột nhiên nhắc đến chuyện này, trong lòng có chút căng thẳng.

Triệu Xuân nở một nụ cười thật thoải mái: "Bệnh viện ở địa phương đã giúp mẹ làm, cũng đã kiểm tra qua, mẹ không mang thai, bọn họ nói qua một tuần lễ nữa, có thể nhận giấy khai sinh rồi."

"Vậy, mẹ không mang thai sao?" Tô Nhiên nhìn vẻ mặt vui vẻ của Triệu Xuân, có chút nghi ngờ.

"Hắc hắc, mẹ con mang thai, nhưng bởi vì mới mang thai có mấy ngày, đến cả bệnh viện lớn cũng mới chỉ tạm thời kiểm tra ra, bệnh viện ở địa phương làm sao có thể kiểm tra ra được." Tô Tường cười, còn có tâm trạng vui sướng chờ đợi của người làm cha.

"Ha ha, cha mẹ, quá may mắn rồi, sau này gia đình chúng ta sẽ có bốn người rồi, nhưng mà chúng ta vẫn nên giấu đã, chờ nhận được giấy khai sinh, khí đó lại nói ra ngoài." Tô Nhiên vẫn cẩn thận nhắc nhở cha mẹ mình đang bị vui sướng làm choáng váng đầu óc.

"Được, được, cha mẹ biết." Triệu Xuân trừng mắt liếc Tô Nhiên, đột nhiên nghĩ đến còn có một người bị vắng vẻ nãy giờ, vì vậy lôi kéo cậu ngồi xuống bên cạnh.

"Cháu tên là Tần Trạch sao, trong nhà những ai?"

"Cha mẹ làm gì?"

"Thành tích học tập như thế nào?"

"Ông bà cháu còn khỏe không? Đối với cháu có tốt không?"

Trên đầu hai cha con Tô Nhiên toát mồ hôi, đây đâu phải là trò chuyện đâu, rõ ràng đang điều tra gia đình nhà người ta? Nhưng mà Tần Trạch ở trước mặt mẹ Tô Nhiên rất lễ phép, đối với những câu hỏi của Triệu Xuân, đều trả lời một cách rõ ràng, mà Triệu Xuân càng nghe càng vui mừng, đứa nhỏ này quen biết với ông Kiền, ha ha, có tiền đồ, có tiền đồ.

Cuối cùng, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, càng ngày càng hợp ý, Triệu Xuân lớn giọng nói: "Đứa bé này thật sự không tệ, về sau chăm sóc Tô Nhiên nhà bác nhiều hơn nhé, Tô Nhiên nhà bác rất ngây ngô, về sau cháu chỉ bảo con bé nhé, để cho con bé lanh lợi thêm một chút."

Mẹ ~~ cậu ấy ngốc hơn con đó, có biết không vậy? Ai dạy ai đây!

Mặc dù, Tô Nhiên nghe thấy lời mẹ già nói cực kỳ khó chịu, nhưng mà. . . . . .

Nhưng vẫn còn may, là Tần trạch cậu được mẹ tớ chấp nhận rồi! Nhớ đến kiếp trước, mẹ phản đối tớ qua lại với cậu! Do gia cảnh nhà cậu không tốt, hơn nữa thi đại học lại trượt, kiểm tra cũng không được khá lắm. thành kiến của mẹ đối với cậu giống như biển khó có thể lấp đầy được.

Mẹ luôn trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Nhiên rồi nói: "Mẹ đã nói không được là không được, loại con trai như vậy có gì tốt, học tập không bằng con, gia cảnh lại không bằng gia đình chúng ta, nếu con gả đi, chỉ có thể chịu khổ mà thôi!"

Tô Nhiên kiên quyết phản kháng: "Mẹ, là con người thì tất nhiên sẽ có thời điểm thất bại, lúc cậu ấy thi lên trung học còn đứng Top 5 tòan lớp nữa cơ mà, lúc học cao trung còn là học sinh mũi nhọn trong ban nữa!"

Triệu Xuân nghe vậy lại giận hơn: "Những đứa con trai mà điểm thi lên trung học tốt như vậy, tại sao lúc thi đại học lại trượt, chắc chắn lúc học cao trung đã chơi bời lêu lổng rất nhiều!"

"Mẹ! Cậu ấy đang rất cố gắng học đại học, học ngành kiến trúc thiết kế cũng đạt được nhiều giải thưởng, các cuộc thi hàng năm đều đứng trong Top 5, còn chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khóa đều khen cậu ấy có năng lực, lúc đi thực tập cũng được ông chủ khen ngợi!"

"Hừ, có ích lợi gì chứ! Những người học cái đại học kia đều không phải là người tốt, thành tích ở lớp học đứng Top 5 thì có gì đặc biệt hơn người chứ, con tốt nghiệp ở một trường đại học lớn trong cả nước, cậu ta chỉ được nhận chứng chỉ tốt nghiệp cấp ba, cái giấy chứng nhận chính quy kia là do mua mà có được thôi!” Triệu Xuân không thỏa hiệp!

Tô Nhiên tức giận đến phát hỏa, ra sức đóng sầm cửa lại: "Con chỉ thích cậu ấy thôi, trên đời này người đối xử với con tốt nhất là cậu ấy, cậu ấy cũng là người thích hợp nhất với con! Mẹ, dù mẹ có nói như thế nào nữa, con vẫn muốn gả cho cậu ấy."

Triệu Xuân cảm thấy cứng rắn không được gì ngược lại càng khiến con bé tức giận, nên đứng ngoài cửa bắt đầu thuyết phục nhẹ nhàng: "Nhiên Nhiên, cả cuộc đời của mẹ, cũng bởi vì không nghe lời bà ngoại con, cứ nhất định phải gả cho ba con, cho nên bây giờ vẫn nghèo nhất trong ba chị em, để cho mọi người khinh thường, con nên nghe lời mẹ, mẹ cũng vì muốn tốt cho con mà thôi, ngoan, sớm buông tay đi, đối với con hay với cậu ta đều tốt, nếu không, sau này con sẽ khổ."

Tô Nhiên nghe thấy vậy, trực tiếp dùng gối che lỗ tai mình lại, trong lòng đau khổ: Tần Trạch, Tần Trạch, tại sao muốn ở cùng cậu lại khó khăn như vậy, tại sao mẹ lại không hiểu cho tình cảm của hai đứa chúng ta, tại sao chúng ta lén lút yêu nhau ba năm, đến năm bốn đại học mới công bố còn gặp nhiều phản đối như vậy, Tần Trạch, tại sao lại mệt mỏi như vậy chứ?

Tô Nhiên nghĩ tới đây, nhìn lại thái độ của mẹ đối với Tần Trạch, tâm trạng không biết vì sao càng thêm chua xót, cuộc sống chính là như vậy ư?

Có tiền, có tương lai, thì cái gì cũng có thể nói được.

Không có tiền, không có tương lai, thì con đường phía trước khắp nơi đều là chông gai.

Az, không muốn nghĩ đến nữa, mọi chuyện đã qua cứ cho qua đi, bây giờ đã qua rồi, tất cả mọi việc đều phát triển theo chiều hường tốt đẹp, không phải sao?

Tần Trạch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Nhiên cười dịu dàng với mình, mặt lại không kiềm chế được đỏ lên, chọc cho Tô Tường tức giận trừng mắt mấy lần, mà Triệu Xuân thì lại che miệng cười trộm.

Buổi tối cứ trôi qua như vậy, hôm sau, bởi vì mới là thứ sáu, cho nên Triệu Xuân và Tần Trạch đi đến trường học, thuận tiên xin nghĩ cho Tô Nhiên, Kim Hữu Nhân đã sớm ra chỉ thị ngăn cấm, mà học sinh trong trường Trung học Minh Tú đầu ăn ý không bàn luận chuyện này, cho nên lúc Triệu Xuân nói Tô Nhiên không cẩn thận bị điện giật dẫn đến bị thương, phài xin nghỉ một ngày, Kim Hữu Nhân cũng không kinh ngạc, chỉ là trấn an Triệu Xuân mấy câu, cũng mong ước Tô Nhiên sớm khỏe lại.

Vì vậy trong một ngày này, Tô Nhiên ở lại trong bệnh viện yên tĩnh điều dưỡng thân thể, nhưng mà đến buổi tối thì lại rất náo nhiệt, trong phòng bệnh của Tô Nhiên chật ních các bạn học kể cả những người cô không quen biết, các học sinh gnhe nói học sinh gương mẫu của bọn họ nằm viện nên cùng nhau đến thăm bệnh, bỗng chốc bệnh viện giống như biến thành trường học, cực kỳ náo nhiệt.

Sau đó, bệnh viện phải điều động tới nhân viên an ninh, mới có thể đem những học sinh này đuổi ra ngoài.

Tô Tường Triệu Xuân, mới thắm thiết cảm nhận được, con gái bọn họ thật, thật, nổi tiếng quá! Nổi tiếng đến mức làm cho người ta xấu hổ!

Lý Yến và Văn Phương là được Triệu Xuân tự mình dẫn vào, sau đó bà cùng Tô Tường ra ngoài.

Ba người Tô Nhiên xúm lại nói về chuyện chấn động lòng người tối qua, Văn Phương nghe xong lập tức hét lên, sau đó lại cảm thán, và đau xót cho Tô Nhiên và Lý Yến, cuối cùng, cô ôm Tô Nhiên và Lý Yến: “ Xin lỗi, ngày hôm qua mình không ở đó cùng các bạn!”

Lý Yến cùng Tô Nhiên đồng thời nói: “ Ngốc nghếch cậu không tới đó mới là chuyện tốt!”

Nói xong, ba người đều ngầm hiểu rồi ôm nhau ha ha nở nụ cười.

Cứ như vậy, sau mấy ngày nằm viện, Tô Nhiên đã vui vẻ trở lại, bắt đầu đi học trở lại.

Vừa vào cổng trường, Tô Nhiên đã cảm thấy bầu trời hôm nay đặc biệt xanh hơn, lá cây trong trường cũng xanh hơn, và tất cả các bạn học trong trường đều đáng yêu.

Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều vui vẻ chào Tô Nhiên, mà Tô Nhiên cũng vui vẻ đáp lại từng người, lúc đi vào trong lớp, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Tần Trạch, hai người hơi mặt đỏ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Đêm hôm đó, mặc dù, Tần Trạch không nói thích cô, nhưng cũng có nói cảm giác với Tô Nhiên không giống những người khác, còn nói cô chờ cậu, vậy có thể có thể coi như là tỏ tình một nửa rồi.

Oa ~ thời gian trôi thật nhanh, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp, Mùa hè, mùa hè mau đến đi.

Lúc Tô Nhiên đang vui sướng, thì bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng thảo luận nho nhỏ, khiến cho Tô Nhiên dựng lỗ tai lên.

“ Mọi người nghe nói chưa, hiện tại nước ta đang bùng phát một loại dịch cảm, rất kịch liệt, hình như có thể gây chết người đó.”

“ Đúng vậy! Hiện tại rễ bản lam trong hiệu thuốc, và thuốc tiêu độc đều đã bán hết, ngay đến cả tỏi trong chợ giá cũng tăng gấp mấy lần.”

“ Tớ còn nghe nói, ở rất nhiều thành phố lớn không cho phép người tự tiện ra vào thành phố, những người phát sốt, nhảy mủi đều phải chuyển tới phòng cách ly!”

“ Cách ly, tại sao lại cách ly?”

“ Đương nhiên là bởi vì nó truyền nhiễm, bệnh này quá nguy hiểm, lại lan truyền nhanh, chỉ cần tiếp xúc với bệnh nhân, 89% sẽ lây bệnh.”

Nghe thấy lời nói của những đứa bé này, Tô Nhiên nhíu mày, xem ra dịch SARS đã bùng phát khắp cả nước rồi! Az haz haz, cô cũng quên béng mất dịch bệnh này rôi, kỳ nghỉ dài hạn ngày mùng một tháng năm chắc chắn không được thoải mái rồi~

Nhưng cũng phải noi rằng đất Giang Nam này đúng là phong thủy bảo địa ( Tốt),bão bão thổi không tới, động đất động đất cũng không có, khô hạn nạn lụt củng không đến phần nó, ngay đến cả SARS, ở thành phố Giang Nam cũng chỉ là một con cọp giấy, thấy nó đáng sợ, nhưng lại không có ai bởi vì nó mà chết, thật sự là dịch SARS này không lan truyền đến Giang Nam!

Cho nên lúc Tô Nhiên nghe thấy mấy đứa bé này nói chuyện với nhau , cô vẫn rất bình tĩnh….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.