Tôi khẽ nói:
‘‘Không có anh em không ngủ được.’’
‘‘Không ngủ được của em là ngủ đến 12 giờ trưa tôi gọi mới chịu dậy?’’
‘‘Đâu có…’’
Tại anh không biết đó thôi, đúng là tôi thật sự không ngủ được nếu thiếu (hơi) anh. Người nào đó nghĩ tôi ngủ được, thậm chí ngủ đến 12 giờ trưa, thực tế không phải tôi ham ngủ, mà tại mãi đến 5 giờ sáng tôi mới có thể chợp mắt. Theo tôi thấy thì 5 giờ sáng đi ngủ và 12 giờ trưa dậy cũng hợp lí mà. Nhưng mà thôi, mình đang sai, phải tỏ vẻ ăn năn hối lỗi một chút…
‘‘Em xin lỗi, em biết em sai rồi mà, anh vào ngủ với em đi…’’
‘‘Năn nỉ đi.’’
‘‘Năn nỉ chồng luôn á, vào ngủ với bé nha.’’
‘‘Không.’’
‘‘Ủa? Em năn nỉ rồi mà?’’
‘‘Ừ, tôi bảo em năn nỉ, chứ đâu có nói em năn nỉ xong tôi sẽ vào ngủ cùng em?’’
Tôi im lặng không nói gì, vì vẻ mặt của tôi đã nói lên tất cả. Một khuôn mặt chính xác mà nói thì nếu ai chụp được lúc này có thể đăng lên mạng làm meme hài hước, nhưng đó không phải vấn đề chính. Vấn đề chính ở đây là cái đờ mờ anh! Anh ở nhà này lâu quá, được tôi chiều lâu quá nên anh mới thế đúng
không!? Anh có tin tôi vứt não đi giận ngược lại anh không!?
Chửi thầm trong lòng 1001 lần, tôi lại tự nhủ rằng: Bình tĩnh, phải bình tĩnh, dục tốc bất đạt, cái gì quan trọng phải nhắc lại nhiều lần. Hít vào một hơi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-chi-muon-ben-nguoi-van-kiep/3512084/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.